Trong lý giải của Tần Kham, mỉm cười nơi bát tuyền và mỉm cười nơi cửu tuyền chẳng có khác biệt gì lớn, cũng như mười bảy tầng địa ngục và mười tám tầng địa ngục, tuy rằng chưa tự mình thử qua tư vị, nhưng có thể khẳng định, hai cái đều không dễ chịu.
Không thể không nói, nữ nhân có dịu dàng khả ái tới mấy, khi nổi lên tâm nhãn thì cực kỳ giống xà yêu, nam nhân tuyệt đại bộ phân đều không chọc vào nổi, trăm ngàn năm sau chắc cũng chỉ có một nam nhân tên là Hứa Tiên tìm đúng chỗ.
Hiển nhiên, thời gian biểu diễn tâm cơ của nữ nhân vẫn chưa kết thúc.
"Kim Liễu cô nương, người chết không thể sống lại, sau này ngươi có tính toán gì?" Chủ mẫu Tần gia Nhiệt tình bắt đầu nổi lòng đồng tình.
Kim Liễu rất hợp thời thút thít hai tiếng, đôi mắt xinh đẹp như hơi nước sương mù, giống như mặt hồ Giang Nam trong mưa bụi.
"Phu gia đã qua đời, nhà lại không có tài sản dư gì, từ nay về sau nô gia đã là bèo dạt mây trôi."
Tần Kham: "..."
Đỗ Yên khẩn thiết nói: "Làm thỏa đáng hậu sự cho tướng công nhà ngươi rồi, ngươi nếu không có chỗ để đi thì không ngại đến Tần gia ta, cùng ta ngày đêm làm bạn."
Kim Liễu cuống quít lắc đầu: "Nô gia là phụ nữ ti tiện, sao dám cao cư quý phủ?"
"Ti tiện, quý phủ cái gì, đừng nói những lời khách sao như vậy? Không có chỗ nào để đi thì cứ tới nhà ta ở, quyết định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-trieu-nguy-quan-tu/2052214/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.