Chung cổ ti bốc cháy, cấm cung kinh hãi, theo tiếng chuông dồn dập trên Ngũ phượng lâu, trong cung vô số hoạn quan, võ sĩ đều đều chạy về phía Chung cổ ti.
Đương nhiên, chạy theo còn có dũng sĩ doanh.
Bởi vì một khắc Chung cổ ti nổi lửa, quan binh của dũng sĩ doanh vừa vào nội cung nghe thấy có tiểu hoạn quan trực đêm hét to.
"Chung cổ ti có thích khách!"
Là quân đội tinh nhuệ bảo vệ xung quanh kinh sư và hoàng cung, dũng sĩ doanh rất nhạy cảm với từ này, hơn hai ngàn người cơ hồ không hề suy nghĩ, quay tại chỗ chạy tới Chung cổ ti.
Vô số hoạn quan và võ sĩ xen lẫn với nhau, cầm theo thùng nước cuống quít dập lửa, khi quan binh của dũng sĩ doanh tới nơi, đã thấy chung quanh Chung cổ ti là một mảng người tấp nập, thích khách thì vô tung.
Dũng sĩ doanh do thái giám chưởng ấn của ngự mã giám Ninh Cẩn tự mình dẫn đọi, đợi khi phát hiện phụ cận Chung cổ ti không hề có thích khách xuất hiện, ai nấy chỉ đang lo dập lửa thì Ninh Cẩn trong lòng lộp bộp, thầm biết trúng kế, vẻ mặt càng trở nên lo lắng.
Khi Vĩnh Lạc hoàng đế kiến tạo hoàng cung Đại Minh triệu tập hơn mười vạn công tượng trong thiên hạ, hoàng cung rộng hơn một ngàn mẫu, từ cung thành phía đông tới Chung cổ ti cần nửa canh giờ, đi thêm tới cung Càn Thanh cần thời gian nén hương nén hương, vừa rồi không biết tên tiểu hoạn quan thiên sát nào hô một câu "Có thích khách", liền làm hại dũng sĩ doanh lãng phí gần một canh giờ.
Ninh Cẩn kinh ngạc nhìn Chung cổ ti ánh lửa ngút trời, mí mắt bỗng nhiên giật giật, một giậm chân, giọng the thé nói: "Mau! tới cung Càn Thanh."
"Ninh công công ——" cách đó không xa một tiểu hoạn quan vội vàng chạy tới, thở hổn hển nói: "Bệ hạ tỉnh rồi, cung Càn Thanh gọi ngài, Vương công công cũng bị gọi vào cung Càn Thanh, đều đang chờ ngài tới."
Ninh Cẩn trong lòng căng thẳng: "Bệ hạ tỉnh rồi?"
"Chung cổ ti gây ra động tĩnh lớn như vậy, bệ hạ có thể không tỉnh ư? Ngài mau đi đi, bệ hạ vừa tỉnh giấc tính tình không được tốt, đừng làm người chờ sốt ruột, nếu không thì ngài phải chịu tội đó."
Ninh Cẩn cũng hoảng, vội vàng nói: "Được, giờ đi gặp bệ hạ ngay."
Biết được Chu Hậu Chiếu đã tỉnh, Ninh Cẩn lập tức mất đi phân thốn, thân là thái giám chưởng ấn của ngự mã giám. Hắn biết rất rõ chưa phụng chỉ đã tự tiện điều binh vào cung là tội danh gì, giờ vốn là đêm khuya, Chu Hậu Chiếu đang ngủ nên chưa biết gì, chờ qua hai canh giờ Chu Hậu Chiếu tỉnh rồi, người nên chết đã chết, đến lúc đó sẽ tìm cớ, hoặc là lôi một tên chết thay ra giết thì mọi sự thái bình.
Nhưng mà hắn cũng không nghĩ ra tên thiên sát hỗn đản nào lại đốt Chung cổ ti. Lửa vừa cháy liền gây ra động tĩnh lớn, mà vào lúc mấu chốt này để Chu Hậu Chiếu tỉnh dậy thì Ninh Cẩn hắn sẽ gặp phiền toái.
Cả người mồ hôi lạnh lã chã, Ninh Cẩn cũng chẳng buồn hỏi tiểu hoạn quan truyền trước mắt này là ai, là thái giám nào của nội cung quản lý, vội vàng chạy tới cung Càn Thanh, vừa sải bước thì hơn hai ngàn quan binh của dũng sĩ doanh phía sau cũng động theo.
Tiểu hoạn quan vội vàng ngăn Ninh Cẩn lại: "Chậm đã! Ninh công công, thế này không được. Ngài chẳng lẽ muốn dẫn binh xông thẳng vào cung Càn Thanh à? Không muốn sống nữa sao?"
Ninh Cẩn ngẩn ra, tiếp theo thì cả người bốc khói trắng, quay đầu kéo một tham tướng thân tín lại, hạ giọng phân phó: "Bảo các tướng sĩ chờ tại chỗ, nhớ kỹ, chúng ta đêm nay là vào cung để dập lửa ở Chung cổ ti, nhớ kỹ cho Tạp gia đấy! Nếu không tất cả chúng ta sẽ bị tru di cửu tộc."
Tham tướng vội vàng gật đầu, Ninh Cẩn lúc này mới yên tâm rồi thấp thỏm chạy tới cung Càn Thanh.
Ninh Cẩn đi rồi, khóe miệng tiểu hoạn quan chỉ lặng lẽ cong lên, lén lút lùi ra sau, biến mất trong đám người hỗn loạn đang hô to cứu hoả.
Ở một góc tối cách Chung cổ ti mấy trăm bước. Tiểu hoạn quan đang liên tục cười nịnh với Đới Nghĩa: "Công công ngài xem, tiểu nhân diễn không tồi chứ?"
Đới Nghĩa cười cười: "Không tồi, có thể lừa được lão vương bát Ninh Cẩn đó đi, đạo hạnh ở trong cung của ngươi cũng coi như đã luyện tới xuất sư rồi, ngày sau ta làm ti lễ giám bỉnh bút. Ngươi cũng lên theo ta."
Tiểu hoạn quan vui mừng quá đỗi, rầm một tiếng quỳ xuống rồi cảm động đến rơi nước mắt nói: "Tiểu nhân đa tạ lão tổ tông."
Thiên thiên Cung Càn Thanh.
Tám người bọn Lưu Cẩn Trương Vĩnh mồ hôi như mưa, thần sắc vô cùng hoảng sợ.
Vào thời kì đặc thù cả triều trên dưới đồng thanh kêu gào tru sát cửu hổ này, dũng sĩ doanh của dũng sĩ doanh vô duyên vô cớ vào cung đại biểu cho cái gì. Mọi người trong lòng đều phi thường minh bạch.
Tận thế đã đến gần, đêm nay nội ngoại đình muốn hạ sát thủ.
Tám người chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, tuyệt vọng và sợ hãi như sương khói dần dần lan ra khắp cả điện.
Không biết qua bao lâu, Mã Vĩnh Thành nhếch môi gào khan một tiếng, khóc: "Đại sự không ổn, chúng ta mau cầu cứu bệ hạ đi, đêm nay chỉ có bệ hạ có thể cứu chúng ta."
Cốc Đại Dụng gấp đến độ sắc mặt trắng bệch, liên tục gật đầu nói: "Không sai: ", đêm nay chỉ có bệ hạ có thể cứu chúng ta, chúng ta quỳ gối trước mặt bệ hạ kể lại khổ lao và canh đắng chúng ta thị hầu bệ hạ những năm nay, bệ hạ mềm lòng, tất sẽ không trơ mắt nhìn chúng ta bị nội ngoại đình tru sát."
Trương Vĩnh lại thẳng tính, nghe vậy cả giận nói: "Chư vị không nghe thấy văn võ cả triều đều coi chúng ta là gian nịnh à? Nội ngoại đình đã liên kết ra tay, bệ hạ cũng đành bất lực, chư vị chẳng lẽ nhìn không rõ sao?"
Mọi người lập tức càng hoang mang, vào lúc đang thất thố thì lại nghe Lưu Cẩn hét to: "Đừng có ầm ĩ nữa."
Lúc này Lưu Cẩn ánh mắt oán độc, khuôn mặt xưa nay luôn tươi cười đã phủ kín vẻ dữ tợn, thịt ở má thỉnh thoảng lại run run mấy cái, bộ dạng hết sức đáng sợ.
"Nội ngoại đình đều không dung chúng ta, sinh cơ của chúng ta tuyệt tuyệt, nhưng chúng ta một không loạn chính hai không loạn hậu cung, thường ngày chỉ chọi chó đá gà với bệ hạ, bọn họ lại chụp cho chúng ta cái mũ gian nịnh, vất vả lắm mới làm được cho tới ngày hôm nay, Tạp gia không cam lòng! Không cam lòng!"
Mọi người khóc hỏi: "Lưu công công có biện pháp gì?"
"Đi xin bệ hạ! Bất kể bệ hạ có thể cứu chúng ta hay không, trước mắt bệ hạ là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của chúng ta, chỉ cần chúng ta thời khắc không rời bệ hạ. Tạp gia không tin dũng sĩ doanh dám ở trước mặt bệ hạ động đao binh với chúng ta."
Mọi người như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng gật đầu.
Chủ ý đã quyết, Lưu Cẩn dẫn bảy người đẩy cửa điện, vừa sải bước thì thấy một hoạn quan rất lạ mắt cản họ lại, hoạn quan ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Chư vị công công muốn đi đâu?"
"Hỗn trướng! Tạp gia chính là cận thị bên cạnh bệ hạ, ngươi là ai mà dám cản đường Tạp gia lộ!" Lưu Cẩn giận dữ nói.
Hoạn quan cười lạnh nói: "Chỉ là cận thị mà thôi, cho rằng ở trong cung được tính là nhân vật à? Cận thị giống như các ngươi, Vương công công vươn tay ra là tùy tiện có thể bóp chết mấy trăm tên."
Lưu Cẩn giật mình, không khỏi kinh sợ: "Ngươi là cơ sở ngầm của Vương Nhạc? Tạp gia đã làm gì sai mà Vương Nhạc không ngờ không thể dung ta như vậy?"
Hoạn quan cười lạnh nói: "Cái sai của ngươi là ở chỗ không nên là cận thị của bệ hạ."
Lưu Cẩn đã hiểu ra.
Trong mắt lóe ra một đạo hung quang âm hàn bức người, Lưu Cẩn bỗng nhiên vươn tay kéo tên hoạn quan đó vào trong điện, sau đó đóng cửa điện lại.
Hoạn quan sợ quá: "Lưu Cẩn, ta chính là tâm phúc của Vương công công, ngươi dám động thủ với ta, sau này hoàng cung còn là nơi để ngươi có thể sống yên sao?"
Trên mặt Lưu Cẩn đã phủ kín sát khí: "Dù sao đêm nay chúng ta đều không sống nổi, trước tiên cứ kéo một cái đệm lưng đi cùng chúng ta đã, chư vị, các ngươi còn chờ gì nữa? Có thể giết một tên thì coi như là lời một đi."
Trương Vĩnh cắn chặt răng, đột nhiên tiến lên một bước, quyền đầu to như cái bát hung hăng đấm vào mặt hoạn quan, hoạn quan hét thảm một tiếng, Cốc Đại Dụng, Mã Vĩnh Thành cũng không khách khí, đều giơ tiểu quyền đầu lên đấm xuống.
Tiếng kêu thảm thiết của tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng yếu, lại nghe Lưu Cẩn hét lớn một tiếng: "Tránh ra."
Mọi người tránh ra một đường, không biết không biết từ chỗ nào tìm được một thanh chủy thủ tinh xảo, trong mắt chợt lóe hung quang, chủy thủ không chút lưu tình đâm một phát vào ngực hoạn quan.
Hoạn quan đau đớn mở to hai mắt, há miệng muốn kêu nhưng lại bị Lưu Cẩn vẻ mặt tàn nhẫn cười gằn bịt miệng lại.
"Tạp gia không sống được thì ngươi cũng đừng hòng sống, những chó săn của những Vương Nhạc đó ở bên ngoài cũng đều đừng hòng sống, mọi người cùng lên đường nhé."
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Lưu Cẩn, trong vẻ tàn nhẫn của Lưu Cẩn lúc này lại mang theo mấy phần điên cuồng của kẻ tâm thần, bảy người cảm thấy phi thường xa lạ.
Cho tới khi tên hoạn quan đoạn khí, Lưu Cẩn lúc này mới rút chủy thủ ra, thở hổn hển hung hăng nhổ nước bọt vào thi thể của hoạn quan.
Cửa điện không hề có dấu hiệu đột nhiên mở ra, tám người cả kinh, quay đầu lại nhìn, thấy một thân ảnh thon dài đứng ở cửa, phía sau là hơn mười tên Giáo úy mặc cẩm bào.
"Kẻ nào?" Lưu Cẩn nắm chặt chủy thủ run giọng hô.
Thân ảnh thở dài: "Ai cũng nói Lưu Cẩn nội đình là nhân vật tàn nhẫn, hôm nay cuối cùng cũng được kiến thức rồi, thực sự có thể nói là tĩnh như biến thái, động như chó điên, không thể không bội phục."
Lưu Cẩn kinh nghi bất định, chăm chú nhìn một lúc, bỗng nhiên cười rộ lên như cú đêm, tiếng cười càng lúc càng lớn, nước mắt nén đã lâu cuối cùng cũng lã chã rơi xuống, vừa khóc vừa cười giống như người điên.
"Tần Kham, Tần Kham! Ha ha, ngươi cuối cùng cũng tới, chúng ta được cứu rồi, được cứu rồi! Ha ha. . ."
Tần Kham thở dài: "Hảo tâm tới cứu mạng ngươi, ngươi lại như một tên mót đái tìm được biển quảng cáo để đái, ta thật sự thấy mình đến nhầm rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]