Một tấm danh thiếp, một bức thư ngắn gọn, ở trong tay Chu Thần Hào được lật đi lật lại, bên trên chỉ có mấy chữ ít ỏi, nhưng mà mấy chữ ít ỏi này lại khiến tâm tình Chu Thần Hào biến thành rất tốt, rất mỹ diệu.
"Tần Kham chịu thua rồi." Chu Thần Hào vỗ vỗ danh thiếp, cười nói với Lý Sĩ Thực đứng ở bên cạnh.
Lý Sĩ Thực cũng cười: "Họ Tần này cuối cùng cũng kiến thức sự lợi hại của Vương gia rồi, cũng nên chịu thua thôi."
"Dự tiệc Yến Lai lâu? Ha ha, rõ ràng là muốn cầu hòa với bổn vương." Chu Thần Hào cười lạnh.
"Vương gia không muốn dự tiệc?"
Chu Thần Hào hừ một cái: "Đương nhiên. Từ hiện tại cho thấy, nhiều lắm chỉ hai ba ngày, mấy vị ngự sử trong triều liền có thể triệt để lật đổ Tần Kham, khiến hắn vĩnh viễn không thể lật mình, bổn vương dự tiệc có cần thiết không?"
Lý Sĩ Thực nói: "Có thể không lật đổ thì tận lực không lật đổ đi, Tần Kham khác với người ngoài, hắn là người tâm phúc bên cạnh tiểu hoàng đế, rất được hoàng đế tín nhiệm, cho dù hôm nay Vương gia lật đổ hắn, không quá mấy tháng nữa, tiểu hoàng đế lại sẽ đề bạt lại, Vương gia việc gì phải làm chuyện không có ý nghĩa này."
Chu Thần Hào cười âm sâm: "Nếu hắn ngã, còn có mạng sống đến mấy tháng sau ư?"
Lý Sĩ Thực lắc đầu: "Môn hạ khuyên Vương gia đừng hạ sát thủ, đặc biệt là giết loại thiên tử cận thần như Tần Kham, nơi này... Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-trieu-nguy-quan-tu/2052184/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.