Phòng bếp Tần phủ cháy rồi, Chu Hậu Chiếu không làm được đồ ăn nữa, nhàn rỗi liền năn nỉ Tần Kham kể thêm cho hắn nghe về kỳ văn dị sự bên ngoài, Tần Kham không đáp ứng, mấy thứ này nói nhiều quá sẽ khó tránh khỏi tạo thành ấn tượng như cưỡi ngựa xem đèn, xem xong là quên, cứ chờ Chu Hậu Chiếu tiêu hóa đã rồi lại nói.
"Điện hạ, thần hôm nay có tâm sự, hay là ngày khác nói tiếp."
"Ngươi có tâm sự gì?"
" Tâm sự của nam nhân đã kết hôn đương nhiên là thiếu tiền rồi." Tần Kham nhìn chằm chằm Chu Hậu Chiếu với vẻ chờ mong, vị Thái tử điện hạ này nếu còn là người.Chắc câu tiếp theo sẽ là "Ta thưởng cho ngươi", hoặc là "tới đông cung của ta, thích gì thì lấy cái đó."
Hiển nhiên Tần Kham đã đánh giá cao trình độ thông hiểu đạo lí đối nhân xử thế của Chu Hậu Chiếu rồi.
Chu Hậu Chiếu thở dài: "Thì ra mỗi người sống trên đời đều có tâm sự của mình, ta cũng vậy, tâm sự của ta là, các Đại học sĩ cho ta nghỉ nửa tháng, nhưng lại để lại rất nhiều bài tập phải làm."
Nói xong Chu Hậu Chiếu nhoẻn miệng cười: "Thôi kế, cứ chơi trước mấy ngày đã, Tần Kham, có trò gì vui không?"
"Lúc nhàn rỗi trừ đánh bài đấu địa chủ ra thì còn gì vui hơn nữa? Thần cung thỉnh điện hạ cùng chơi lưỡng bả..."
"Được, vậy đấu địa chủ!"
"Một trăm lượng một ván được không?"
"Không thành vấn đề."
"Không cho phép ném bài lật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-trieu-nguy-quan-tu/2052121/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.