"Thần, Cẩm Y vệ Thiên hộ Tần Kham, phụng chiếu vào cung diện thánh." Tần Kham ở ngoài ngự thư phòng chắp tay nói với hoạn quan trị thủ.
Hoạn quan thờ ơ liếc hắn một cái, xoay người vào ngự thư phòng, rất nhanh bên trong liền truyền đến thanh âm bén nhọn của hoạn quan.
"Bệ hạ tuyên Tần Kham yết kiến."
Tần Kham cúi đầu kính cẩn đi vào thư phòng, vừa vào cửa liền cảm thấy ấm áp, bốn chậu than đã khiến cả căn phòng ấm áp như mùa xuân, Hoằng Trì đế mặc long bào, ngôi sau thư án, sắc mặt hắn rất không tốt, thỉnh thoảng lại che miệng lại ho khan hai tiếng.
Miệng Chu Hậu Chiếu thì không biết nhét đồ ăn gì, răng không ngừng cắn, ngồi ghế bên cạnh Hoằng Trì đế, hai cái đùi rất không an phận lắc tới lắc lui, thấy Tần Kham tiến vào, trên mặt Chu Hậu Chiếu lộ ra nụ cười, bảo hoạn quan mang một mâm đồ ăn tới cho Tần Kham, cười rất hàm hồ: "Tần Kham, mau tới ăn cái này đi, bánh hoa quế Giang Nam tiến cống đấy, ngon lắm."
Hoằng Trì đế và Tần Kham đồng thời lộ ra một nụ cười khổ.
Tính tình này của Đông cung... Tương lai làm hoàng đế, chỉ bằng vào dáng vẻ không nghiêm túc này, không biết sẽ phải nghe bao nhiều lời mắng của các các đại thần.
"Thần đa tạ điện hạ, thần không đói bụng..." Tần Kham cười khổ chắp tay.
Chu Hậu Chiếu mất hứng, cảm thấy Tần Kham cô phụ hảo ý của hắn, vì thế từ trên ghế bật dậy, cầm một cái bánh đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-trieu-nguy-quan-tu/2052105/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.