Chương trước
Chương sau
Nổi danh, là chuyện tốt.

Cái thứ Danh khí này là không nhìn thấy không sờ được, nhưng lợi ích mang tới cho người ta lại rất thực tế, danh khí đi kèm với lợi ích, có câu "Thành dan phải tranh thủ sớm", ý nói là, thành danh sớm một chút thì sẽ giành được lợi ích thực tế sớm hơn một khắc, đại tài trưởng thành trễ thì thiệt.

Đây là lý giải của Tần Kham đối với thành danh, hắn là người theo chủ nghĩa hiện thực, chuyện gì cũng quen liên hệ với lợi ích, chuyện không có lợi thì đánh chết hắn cũng không làm.

Tần Kham thành Tần thánh nhân, nổi danh lập vạn rồi, đáng tiếc danh khí thì có, nhưng lợi ích thì một xu cũng không, phiền toái thì lại cả đống.

Không biết lúc nào, cửa đông cung tốp năm tốp ba tụ tập một số quan văn, lớn đến Thị Lang bộ nào đó, nhỏ thì chủ sự lục phẩm, quan giai đủ loại, bọn họ tụ tập ở đông cung đương nhiên không phải thành tâm bái kiến Thái tử điện hạ, mà là cố ý tìm Tần Thiên hộ trị thủ đông cung, Tần thánh nhân vừa ra lò kia.

Những người này đều mặc quan phục, Tần Kham thân phận võ quan lại có thể viết Thái căn đàm có thể lưu danh thiên cổ đã đả kích lòng tự trọng của các quan văn rât smanhj, vì thế mặc vào quan phục quan văn tìm đến Tần Kham, từ trên tâm lý tìm về một chút tự tin cho mình.

Đông cung chính là long tiềm chi địa, đương nhiên không cho phép các quan viên không có việc gì mà ra vào loạn xạ, các quan văn này không chịu đi, vì thế trước cửa quảng trường đông cung xuất hiện một màn cảnh tượng kỳ dị, một đám các quan viên mặc quan phục đứng trong gió lạnh thấu xương, ra vẻ đạo mạo khoanh tay mà đứng, ngọc thụ lâm phong xong vẫn không quên chùi nước mũi, bọn họ tụ tập bốn phía quảng trường, gió mùa đông kinh sư khá lạnh, gió lạnh như lưu manh luồn áo sờ ti, tốc váy bóp mông, gió thổi qua liền làm vạt áo quan phục của những quan viên này xốc lên, lộ ra áo trong quần lót của họ, rất là bất nhã.

Vì thế hình tượng phiêu dật khoanh tay mà đứng của các các quan viên lập tức chuyển tiếp đột ngột, người người cuống quít che áo, vẻ mặt xấu hổ nhưng tư thế tiêu hồn, động tác rất đều nhịp, trên quảng trường tự dưng có hơn mấy chục Mã Lệ Liên ngủ lộ hàng phiên bản Minh triều.

Chu Hậu Chiếu và Tần Kham trốn ở trong phòng cửa nhỏ trong cửa chính đông cung, trong phòng đốt lửa ấm như mùa xuân, hai người lén lút nhìn qua khe hở cửa sổ, nhìn bộ dạng chật vật của các quan văn trên quảng trường. Chu Hậu Chiếu cười một tiếng rồi vội ôm miệng, Tần Kham sợ tới mức xin hắn đứng cách xa cửa sổ một chút. Đứa nhỏ này khiếu hài hước thấp, Tần Kham thực sự sợ tiếng cười của hắn bị những quan văn này nghe thấy, đó chính là một hồi đại phiền toái.

"Cái đám ngốc này... Ha ha, bọn họ muốn làm gì?" Chu Hậu Chiếu cười ngửa tới ngửa lui, rất chi là vui.

Tần Kham nghẹn lời nhìn hắn, người này có biết những tên ngốc này miệng hắn là thần tử tương lai của hắn, là trụ cột phụ tá hắn thống trị giang sơn không?

Tuy rằng thoạt nhìn quả thật có cái hiềm ngốc nghếch, nhưng làm người không thể quá thành thực được.

Tần Kham cười khổ nói: "Những quan văn này khẳng định không phải tới ca công tụng đức Thái tử điện hạ."

"Nói thừa, ta đương nhiên biết rồi, ta có đức hạnh gì mà có thể để bọn họ phải ca tụng?" Chu Hậu Chiếu hiển nhiên có nhận thức rất tỉnh táo đối với bản thân.

Chắp tay. Tần Kham thở dài: "Thần mang tới cho đông cung thêm phiền toái, thần có tội, những người này chắc là vì thần mà đến..."

Chu Hậu Chiếu hiển nhiên không để phiền toái này ở trong lòng, hắn ngược lại rất cao hứng, bởi vì hắn vốn là người thích náo nhiệt. Không náo nhiệt thì đối với hắn mà nói thì sống không bằng chết, phiền toái như vậy hắn tuyệt không để ý, chẳng những không ngại, mà còn mong càng nhiều càng tốt.

"Không sao không sao, bản cung thứ tội cho ngươi... Ngươi nói nhanh lên, bọn họ tìm ngươi để làm chi? Cãi nhau à?" Chu Hậu Chiếu gấp không thể chờ hỏi.

Tần Kham thở dài: "Hiển nhiên bọn họ lai giả bất thiện rồi.. Điện hạ nói không sai, bổn ý tìm ta của bọn họ chính là muốn cãi nhau với ta, chỉ có điều đổi sang tên học thuật, cãi nhau sẽ thành lãnh giáo thảo luận... "

"Nhưng thực chất vẫn là cãi nhau, đúng không?"

"Đúng vậy, nói đơn giản, đám này là tới đập phá, bọn họ không phục một võ quan tuổi chỉ mới đôi mươi không ngờ có thể viết ra văn vẻ lưu danh thiên cổ như vậy, vì thế kết bè kế đội tới tìm ta lãnh giáo."

"Bọn họ muốn lãnh giáo gì?"

Tần Kham bất đắc dĩ nói: "Thứ Có thể lãnh giáo rất nhiều, , đạo Khổng Mạnh, nghĩa nghĩa thánh hiền, thi từ bát cổ, thư pháp nghệ, thậm chí đan thuật đạo gia, chỉ cần có học vấn có thể thắng ta, vậy có nghĩa là bọn họ đã chiến thắng thánh nhân mới ra lò, chính là thánh trong các thánh, Tần Kham ta sẽ thành hòn đá kê chân nổi danh của bọn họ, bọn họ giẫm lên đầu ta để thành tựu thanh danh của mình."

"Những người này hèn hạ quá..." Chu Hậu Chiếu nhíu mày, tiếp theo thì hưng phấn nói: "Vậy ngươi mau đi ra cãi với họ đi! Sợ cái gì, có bản cung chống lưng cho ngươi rồi."

Tần Kham rất không biết nói gì, Thái tử thì hay lắm à? Trong mắt những quan văn này thì Thái tử tính là cái rắm, khi bọn họ bất chấp mọi giá thì ngay cả hoàng đế cũng không để vào mắt, sự chống lưng của Chu Hậu Chiếu đối với hắn mà nói thì thật sự là có cũng được mà không có cũng không sao, không hề có ý nghĩa.

Bất đắc dĩ, Tần Kham cười khổ nói: "Thần không dám lừa gạt điện hạ, nếu nói tới biện luận học vấn với bọn họ, thần làm sao biện lại, thần nếu ra ngoài thảo luận với bọn họ, không khác gì tự rước lấy nhục, cũng giống như đốt đèn trong nhà xí, vồ ruồi bọ trên đầu lão hổ, thọ tinh công ăn thạch tín..."

Chu Hậu Chiếu hai mắt lồi ra, bị những câu nói bỏ lửng liên tiếp biến thành đầu óc có chút hồ đồ: "Vậy là sao?"

"Ý la đi tìm chết đó bệ hạ." Tần Kham đau đớn nói.

" Ha ha ha ha. . ." Thái tử điện hạ khiếu hài hước thấp cười rộ lên.

Tần Kham thở dài, không để ý tới Chu Hậu Chiếu đang cười tới không còn hình tượng, xuyên qua khe hở cửa sổ, hắn nhìn thấy đám quan văn kia vẫn bướng bỉnh đứng trên quảng trường không chịu giải tán.

Thanh danh, đã là gông xiềng mà các quan văn tự nguyện đeo vào, để nổi danh trong lâm, bọn họ có thể ngay cả mạng cũng không cần, gió lạnh mùa đông đương nhiên càng không tính là gì.

Nhưng Tần Kham lại rất phản cảm, hắn ghét phiền toái, cho tới bây giờ đều thấy phiền toái là đi vòng qua, đáng tiếc phiền toái hết lần này tới lần khác lại chủ động tìm tới hắn, muốn tránh cũng tránh không được.

Từ lúc thừa nhận Thái căn đàm là do hắn sáng tác, Tần Kham liền biết những phiền toái cậu sớm muộn gì cũng sẽ tới. các quan văn Đại Minh sẽ không trơ mắt nhìn một võ quan thiếu niên nổi danh, văn quý võ tiện là quy củ hình thành hơn trăm năm từ lúc Đại Minh lập quốc tới nay, các quan văn sẽ không để một người trẻ tuổi mới hơn hai mươi phá hoại quy củ này, võ quan phải bị văn nhân dẫm nát dưới chân, muốn lật người đứng lên tuyệt đối là không được phép, các quan văn sẽ dùng đầu đụng, dùng răng cán, dù dùng cả mạng sống cũng phải lại một lần nữa giẫm đám vũ phu này nằm xuống.

Rõ ràng là một thiên văn chương tuyệt thế kẽ răng cũng thơm, nhưng lại khiến Tần Kham bị ghen ghét.

Quảng trường trước cửa Đông cung, gió càng lúc càng lạnh thấu xương, dáng vẻ quan viên của các quan văn sớm đã bị ném lên chín tầng mây, mọi người túm năm tụm bẩy giậm chân xoa tay, có người thậm chí ngồi xuống đất run rẩy, rất giống người ở thị trường lao động kiếp trước đang tìm công việc làm thời vụ.

Một quan viên vẻ mặt chính khí, râu xanh phiêu dật cuối cùng không nhịn được. Chậm rãi bước tới gần đông cung, đang áp chế tức giận lớn tiếng nói: "Quang Lộc tự khanh Ngải Phác thành tâm lãnh giáo Tần Thiên hộ trị thủ đông cung, Tần Thiên hộ cớ sao lại cự tuyệt ngoài ngàn dặm không chịu gặp? Đối đãi với đại thần triều đình chậm trễ như vậy, Làm người sao có thể ngạo mạn vô lễ như vậy? Công danh tú tài của Tần Thiên hộ làm sao mà thi được?"

Những lời này làm dấy lên sự tức giận của mọi người, trên quảng trường lập tức ầm ĩ, mọi người lòng đầy căm phẫn. Chỉ vào đông cung mắng to không thôi.

Ngải Phác thấy thành công khuấy động cảm xúc của mọi người, không khỏi cười lạnh lùng, tiếp tục lớn tiếng nói: "Chúng ta đều là tiến sĩ chính khoa bảng vàng, hôm nay bất luận văn võ chi biệt, bất luận quan giai lớn nhỏ, chỉ dùng thân phận người đọc sách thành tâm lãnh giáo Tần tiên sinh, Tần tiên sinh là sợ hay là chột dạ? Ngải mỗ không thể không dùng lòng tiểu nhân để đo bụng quân tử, thiên Thái căn đàm đó quả thật là sáng tác của Tần tiên sinh ư? Đã có tài hoa như vậy, chắc chẳng sợ ngồi xuống mà luận đạo với chúng ta, nghiên cứu đạo lý thánh hiền mới đúng. Tần tiên sinh cớ sao lại để chúng ta phải chờ?"

Lời nói này không nghi ngờ gì nữa là lửa cháy đổ thêm dầu, cảm xúc của các quan viên tăng vọt, tiếng kêu gào quát mắng càng lúc càng lớn, các võ sĩ trị thủ trước cửa đông cung hiển nhiên sắp không khống chế được tình thế, đám quan văn này cảm xúc một khi trở nên kích động. Hoàn toàn có khả năng xông vào đông cung.

Các võ sĩ hoảng quá, vội vàng chạy vào trong phòng cửa nhỏ xin chỉ thị của Tần Kham.

Tần Kham bất đắc dĩ nhìn Chu Hậu Chiếu đang hưng phấn tới hoa tay múa chân, nặng nề thở dài.

Vị Thái tử này không trông cậy gì được rồi, nhìn tư thế của hắn, ý tứ chắc chắn là chỉ muốn được xem náo nhiệt, hoàn toàn không có ý điều giải. 

Phiền toái. Chung quy vẫn phải do chính hắn tự giải quyết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.