Phải bịa ra những lời dối trá thật logic mới qua được cửa này! Hơn nữa tuyệt đối không thể nói là mình viết, bằng không sau này các quan văn sẽ chụp mũ Tần thánh nhân hoặc là Tần tử lên đầu mình, mình sẽ bị ghen ghét cả đời, hơn nữa cái danh hiệu này không biết sẽ mang tới cho mình bao nhiêu kẻ địch cả trong tối lẫn ngoài sáng.
Tần Kham cắn chặt răng, nói: "Thần khải bẩm bệ hạ, Thái căn đàm này chính là thần mấy năm trước khi đi qua một cổ tháp cũ tại gia hương, tình cờ tìm được..."
Nói còn chưa dứt lời, Thái tử điện hạ ngây thơ nhảy ra, đứng bên cạnh Tần Kham chen vào, vô ý lại chơi Tần Kham một vố, vố này có vẻ thảm, Tần Kham ngã vào hố cuối cùng không bò lên được.
"Đúng đúng đúng, phụ hoàng, Nhi thần nghe Tần Kham nói qua, hắn là là ở trong cổ tháp cảm thụ được phật quang bao phủ, vì thế trước bàn thờ Phật múa bút thành văn, viết xuống Thái căn đàm, chung chứng đại đạo."
Xong rồi Chu Hậu Chiếu còn lén chớp mắt với Tần Kham, bộ dạng tâm hữu linh tê.
Trong Điện Văn Hoa im phăng phắc, Hoằng Trì đế vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn chằm chằm Tần Kham, Chu Hậu Chiếu đứng bên cạnh Tần Kham thì mắt la mày lém, Tần Kham cúi đầu vô lực quỳ trên thảm, nước mắt, một giọt, lại một giọt...
Ngẩng đầu, Tần Kham hai mắt đẫm lệ nhìn Chu Hậu Chiếu, hạ thấp giọng bi thương nói: "Điện hạ à... người lớn đang nói chuyện, trẻ con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-trieu-nguy-quan-tu/2052096/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.