Chương trước
Chương sau
Hiện tại Chu Hậu Chiếu không có một chút khí hoa quý của đông cung Thái tử, khóc thật sự rất thương tâm, giống như đứa con bị cha mẹ vứt bỏ. Áo dài màu đen rách mấy chỗ, ngọc đái bên hông cũng không thấy đâu, cũng không biết là bị Đỗ Yên ném đi hay cướp rồi, Tần Kham có chút kinh hãi, hắn trước kia thấy ngọc đái mà Chu Hậu Chiếu đeo, mỗi một cái giá trị đều rất đắt.

Hai người bên cạnh hắn cũng là người quen cũ, Lưu Cẩn và Cốc Đại Dụng, hai vị này có vẻ thảm hơn, Đỗ Yên xuống tay với Chu Hậu Chiếu còn có chừng mực, đại khái từ cách ăn mặc của đứa nhỏ này đã nhìn ra thân phận của hắn cao quý, đánh nặng tay thì sợ có phiền toái, nhưng đối với Lưu Cẩn và Cốc Đại Dụng sẽ không khách khí như vậy, mặt Lưu Cẩn bị Đỗ Yên tát cho sưng vù, mũ quan không biết bay đi đâu rồi, tóc hoa râm rối tung, Cốc Đại Dụng thì hai mắt thâm quầng, mũi không ngừng chảy máu.

Nói thật, đây giống như một màn thảm kịch nhân gian.

"Điện hạ, thần... đáng tội chết!"

Chu Hậu Chiếu không nói cái gì, Lưu Cẩn thì nhảy dựng lên, ôm cái mặt bầm tím chỉ vào Tần Kham giọng the thé nói: "Tần Thiên hộ, thê tử của thê tử lớn mật thật, không ngờ dám đánh Thái tử điện hạ của Đại Minh ta, điện hạ, việc này không thể bỏ qua, bằng không hoàng uy của Đại Minh ta ở đâu?"

Tần Kham lạnh lùng thoáng nhìn Lưu Cẩn, nói: "Lưu công công, người bên cạnh đông cung cũng phải giảng đạo lý chứ? Các ngươi không báo thân phận, không đầu không đuôi xông bừa vào trong nhà người khác, phàm là người đầu óc bình thường đều sẽ đánh các ngươi, làm sao hiện tại ngược lại thành ta không đúng?"

Lưu Cẩn ngây người, cơn đau kịch liệt trên mặt khiến hắn hồi thần lại, cả giận nói: "Theo lời nói của ngươi, Thái tử và chúng ta là đáng ăn đòn, là chúng ta không đúng?"

Tần Kham lạnh lùng nói: "Nếu giảng đạo lý thì không sai, các ngươi đáng ăn đòn."

Lưu Cẩn sắp điên rồi: "Nếu chúng ta không giảng đạo lý thì sao?"

Tần Kham khom người vái Chu Hậu Chiếu: "Nếu điện hạ giảng đạo lý, chỉ dùng quyền thế ép người, điện hạ có bất kỳ xử trí gì đối với thần, thần đều không có gì để nói."

Chu Hậu Chiếu lúc này cũng bình tĩnh lại, đứng lên dùng tay áo lau sạch nước mắt nước mũi trên mặt, sau đó không nhẹ không nặng đạp Lưu Cẩn một cước, nói: "Lão nô đáng đánh ngươi lắm mồm thế? Cút sang một bên. Tần Kham nói không sai, chúng ta không chiếm đạo lý, trận đòn này là đáng ăn."

Vẻ mặt Lưu Cẩn biến hóa rất nhanh, bị Chu Hậu Chiếu đạp cho một cước giống như được hưởng lợi ích rất lớn, vội vàng tươi cười liên tục khom người lui về phía sau: "Vâng vâng vâng, điện hạ nói đúng, lão nô đúng là đáng đánh, lão nô chỉ là đau lòng cho điện hạ ngài..."

Tần Kham khẽ cười. Chu Hậu Chiếu tuy nói thích chơi bời, nhưng chung quy vẫn giảng đạo lý, tính cách rất ngay thẳng, có vài phần hào khí hảo hán giang hồ, cho dù hắn không phải đông cung Thái tử, bằng hữu như vậy cũng đáng kết giao.

Tần Kham cẩn thận giúp Chu Hậu Chiếu lau bùn đất, sau đó cung kính mời hắn vào cửa, Đỗ Yên rốt cuộc cũng không hạ độc thủ, Chu Hậu Chiếu khóc một lúc rồi không để chuyện trong lòng. Đối với sự tiền cứ hậu cung (trước hung hăng sau cung kính) của người Tần gia tựa hồ rất hài lòng, vừa mới chuẩn bị bước vào cửa thì Chu Hậu Chiếu lại xấu hổ rụt chân về.

"Khụ. Tần Kham, thê tử của ngươi..."

"Điện hạ yên tâm, nàng ta sẽ không động thủ với điện hạ nữa đâu, gia phong của thần nghiêm cẩn, hơn nữa vợ thần đại bộ phần thời gian đều dịu dàng dịu dàng, thực sự có thể nói là nghi thất nghi gia..."

"Nghi... Nghi thất nghi gia..." Chu Hậu Chiếu mí mắt giật giật.

Tần Kham biết thổi phồng như vậy thật sự có chút không biết xấu hổ, có điều vì tiêu trừ ám ảnh tâm lý của tiểu Chu, đành phải dùng câu quảng cáo của nhạc phụ nhạc mẫu.

Ánh mắt nhìn Tần Kham của Chu Hậu Chiếu có chút thương hại, hiển nhiên hắn không thể tưởng tượng Tần Kham là làm sao sống được với một nữ nhân hung tàn như vậy. Theo lý thuyết thư sinh văn nhược như Tần Kham mỗi ngày chắc bị nàng ta đánh ba bộn bận, thâm bận ăn khuya nữa. nhưng trên mặt trên người Tần Kham lại không có vết thương, kỳ quái, chẳng lẽ chỉ có Chu Hậu Chiếu hắn nhìn cái là đáng đánh à?

"Tần Kham, ngươi... Thê tử của ngươi thường ngày không đánh ngươi à?"

Tần Kham mỉm cười: "Đa tạ điện hạ đã lo lắng. Cương cương trong nhà thần vẫn rất chấn."

"Rất, rất chấn..." Chu Hậu Chiếu không quen với phương thức nói chuyện của Tần Kham cho lắm.

"Chẳng những chấn, hơn nữa là đại chấn đặc chấn."

Lắc đầu, Chu Hậu Chiếu hiển nhiên cảm thấy Tần Kham đang bốc phét, cười khổ nói: "Ngươi thích là được rồi.. Ài..."

Nghênh đón Thái tử không thể chậm trễ, vì thế Tần phủ mở rộng trung môn, cung nghênh ba người đi vào, Chu Hậu Chiếu khoanh tay vào trước, Lưu Cẩn và Cốc Đại bám sát theo.

Tần Kham vừa vào cửa thì Lưu Cẩn cản hắn lại, cười rất thân mật, hạ thấp giọng nói: "Tần Thiên hộ, Thái tử điện hạ đối với ngươi thực sự rất coi trọng, vừa rồi Tạp gia đắc tội, thân làm nô tỳ không thể không tính toán vì chủ tử, Tần Thiên hộ đừng để trong lòng nhé."

Tần Kham cũng cười thật sự rất ôn hòa, hắn biết Lưu Cẩn là mặt hàng gì, hiện tại Lưu Cẩn chỉ là thái giám vô danh bầu bạn với đông cung thái tử, không quyề không thế, không có thực lực để ngang ngược, tương lai Chu Hậu Chiếu đăng cơ, Lưu Cẩn chưởng quản ti lễ giám, các quan văn Đại Minh sẽ nhìn thấy cái mặt chó này biến hóa thế nào.

Tần Kham không muốn đắc tội với hắn, điều này cũng không có ích gì cho mình trong tương lai, vì thế cười nói: "Lưu công công và Cốc công công phải chịu sợ hãi rồi, việc vừa rồi Tần mỗ cũng bất đắc dĩ, chuyết kinh ngộ thương hai vị công công, Tần mỗ thực sự có lỗi, lát nữa Tần mỗ phái người đưa chút ngân lượng tới đông cung, xem như bồi tội với hai vị công công, xin Lưu công công đừng ghi hận."

Lưu Cẩn thấy Tần Kham nói như vậy, không khỏi mừng rỡ, vừa nghĩ tới buổi tối có bạc, oán hận trong lòng vừa rồi đối với Tần Kham lập tức tan thành mây khói, cười tới mắt híp cả lại, Cốc Đại Dụng hai mắt cũng tỏa sáng, hai người không ngừng nói lời cảm tạ.

Tần Kham bỗng nhiên có một loại xung động muốn đập một ngàn lượng bạc.

Chu Hậu Chiếu mới mười lăm tuổi, lẽ ra không tính là trưởng thành, Tần Kham đưa hắn vào nội viện cũng không phải là không thể, có điều liên tưởng đến tính cách hoang dâm và sở thích đặc biệt đoạt vợ người ta trên sách sử của Chu Hậu Chiếu, Tần Kham chỉ dám mời hắn tới tiền đường ngồi.

Nội viện còn giấu hai tiểu la lị cực kỳ xinh đẹp, không thể bị tên này nhìn trúng được.

Cũng may Chu Hậu Chiếu vừa rồi ăn đòn của Đỗ Yên, đối với tiến vào nội viện Tần gia cũng không hề có hứng thú, tâm tư của hai người rất ăn nhịp với nhau.

Chu Hậu Chiếu ngồi xuống chủ vị ở tiền đường, có chút không quá an phận, ở ghế trên xoay ngang xoay ngửa, nhìn xung quanh, vẻ mặt có chút lo sợ.

Lưu Cẩn và Cốc Đại Dụng đứng sau lưng hắn, cười cười không nói gì, cười lại động tới vết thương trên mặt, cau mày rên khẽ một tiếng, tiếp theo lại cười.

Tần Kham nhìn thấy, thở dài trong lòng, thái giám không phải chỉ cắt bên dưới là làm được tốt, lúc nào cũng phải cười với chủ tử, khi cao hứng cười, khi khó chịu cũng cười, phải cười thật tươi, thật rạng rỡ, cười để chủ tử nhìn thuận mắt. Cho dù bị chủ tử vừa đánh vừa mắng, vẫn phải cười to nói đánh hay mắng hay.

Đây là một đám người vừa đáng thương vừa đáng buồn, vì sinh tồn không thể không biến mình thành đồ đê tiện, để sống được tốt hơn, bọn họ còn phải cố gắng để mình cười thật ngọt thật tươi.

Tần Kham nhìn bộ dạng ngồi không được yên của Chu Hậu Chiếu, không khỏi mỉm cười chắp tay: "Không biết điện hạ hôm nay quang lâm hàn xá..."

Chu Hậu Chiếu khoát tay với Tần Kham: "Ngươi đừng đứng, ngồi xuống đi, ta ngẩng cổ nhìn ngươi mệt lắm ngươi có biết hay không?"

Tần Kham cười cười. Ngồi xuống ghế thái sư cạnh hắn.

Hạ nhân dâng, Chu Hậu Chiếu dí mũi vào sát chén trà ngửi ngửi, lại bĩu môi: "Trà gì thế, ngày mai ta bảo Đại Dụng mang hai cân trà cống cho ngươi, trong đông cung của ta có nhiều lắm."

"Đa tạ điện hạ ban thưởng."

Chu Hậu Chiếu cười hì hì nhìn hắn: "Ừ, rất nhã nhặn, nho nhã lễ độ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, bộ dạng quan văn tiêu chuẩn. Nếu không phải ta hiểu người là người thế nào, thì sẽ không lai vãng với hạng người như ngươi rồi."

Lời này khó vuốt đuôi, Tần Kham xấu hổ sờ sờ mũi. Không nói gì.

Chu Hậu Chiếu chân bắt chéo, rướn người về phía hắn, nói: "Mấy ngày trước đây nghe nói một nhóm tặc nhân đại náo kinh sư, muốn giết Mã thượng thư, về sau ngươi dẫn ngbawts họ, bắt thế nào, giết người rốt cuộc là tư vị gì?"

Trong mắt Chu Hậu Chiếu lộ ra vẻ cấp thiết, hắn hình như có một loại cảm giác hứng thú với thứ có liên quan tới vũ lực. Đặc biệt là tác chiến quân, truy bắt tặc nhân, cứ nói tới là hưng phấn không thôi.

Tần Kham cười rất ôn hòa, quả nhiên là khiếu của Võ hoàng đế, đáng tiếc bị một đám quan văn bức cho văn không thành võ chẳng xong.

Hiện giờ mình dùng thân phận của người xuyên qua phụ tá hắn. Chính Đức hoàng đế liệu có còn là Chính Đức hoàng đế trong sách sử kia nữa không?

"Điện hạ, quá trình truy bắt đám tặc nhân này rất mạo hiểm, thần nguyện kể lại cho điện hạ nghe."

"Nói mau nói mau, ta hôm nay đến nhà ngươi tìm ngươi, chính là muốn nghe chuyện này." Chu Hậu Chiếu gấp tới không thể chờ.

Tần Kham vì thế kể lại quá trình truy bắt Lý Sùng, Bao gồm cả những lời mà Lý Sùng đã nói trước đó, hắn kể lại không sót một chữ.

Chu Hậu Chiếu lúc ban đầu nghe còn hứng trí bừng bừng, cho tới cuối cùng, vẻ mặt hắn dần dần trở nên ngưng trọng, thậm chí mang theo mấy phần tức giận.

"Ngươi. . . Ngươi nói bậy! Biên quân Đại Minh ta chống lại Thát tử phía bắc hơn trăm năm, chưa từng có sơ xót lớn, sao có thể thối nát đến mức như vậy?" Chu Hậu Chiếu chỉ vào Tần Kham cả giận nói.

Tần Kham cười khổ: "Điện hạ, thần chỉ là một người kể chuyện, những lời này là Lý Sùng nói, lúc ấy ở đó có Mã thượng thư, còn có vô số Giáo úy và các phiên tử Hán Vệ đều nghe thấy, thần không dám nói dối một câu."

Chu Hậu Chiếu cả giận nói: "Vậy chính là tặc tử Lý Sùng kia nói bậy!"

"Vâng, nhất định là Lý Sùng đó nói bậy."

Sắc mặt Chu Hậu Chiếu âm tình bất định, hắn tuy rằng chỉ là đứa trẻ mười lăm tuổi, nhưng mà dù sao cũng nhận sự giáo dục của đế vương nhiều năm, tương lai giang sơn Đại Minh này đều là của hắn, hắn không thể không để ở trong lòng.

Tiền đường im lặng hồi lâu, khi Chu Hậu Chiếu lại mở miệng thì thanh âm nhỏ đi rất nhiều: "Tần Kham, ngươi là võ quan, ngươi nói cho ta biết, chẳng lẽ vệ sở Đại Minh ta thật sự thối nát đến mức như vậy sao?"

Tần Kham cười khổ: "Thần chưa tới vệ sở biên quân, không dám vọng ngôn."

Chu Hậu Chiếu cúi đầu trầm mặc, sau hồi lâu thì ngẩng đầu, trên khuôn mặt non nớt là một mảng kiên định: "Ta nhất định phải tới biên quan xem thử, lúc sinh thời, ta nhất định phải chính mắt nhìn biên quân Đại Minh một lần, xem những gì những gì Lý Sùng nói là thật hay giả, ta còn muốn tự mình chỉ huy biên quân, đánh vài trận với đám Thát tử phạm cương cảnh ta hơn trăm năm nay, để cho chúng biết Chu Hậu Chiếu ta không phải dễ chọc."

Lưu Cẩn và Cốc Đại Dụng quýnh lên, cuống quít khuyên nhủ: "Điện hạ, không được, thiên kim chi tử, phải thật giữ gìn, điện hạ là thiên tử tương lai của Đại Minh, sao có thể dấn thân vào mạo hiểm."

Tần Kham không nói gì, cúi đầu nhìn gạch dưới chân, khóe miệng lại lặng lẽ phác ra một nụ cười.

Hắn biết, hắn đã châm ngòi hùng tâm vạn trượng của thiếu niên trước mắt này rồi.

Chu Hậu Chiếu không tới Lưu Cẩn và Cốc Đại Dụng, quay đầu hỏi Tần Kham: "Lý Sùng kia đâu? Ta muốn gặp hắn."

Lý Sùng sớm bị chém đầu thị chúng rồi, đi đâu mà gặp?

Tần Kham thở dài, hạ gióng nói vài câu vào tai Chu Hậu Chiếu.

Thật lâu sau, Chu Hậu Chiếu ngạc nhiên lườm: "Cái gì gọi là 'ngẫu nhiên chém chết hắn'?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.