Các quan binh vẫn đang chạy tán loạn, trên bờ cát là cờ quạt, binh khí, khôi giáp bị vứt bỏ.
Tần Kham bị chen trong đám người đang chạy tán loạn, chỉ không ngừng lảo đảo lui về phía sau, như thuyền nhỏ trong nghịch lưu. Cảnh Lữ Chí Long chết thảm lọt vào mắt hắn, mắt Tần Kham sung huyết lồi ra, miệng không phát ra nổi thanh âm.
Hắn biết, lúc này bất kể là có hét lớn thế nào cũng không thể gọi đượcnhững quan binh đã mất ý chí chiến đấu quay lại, một người sụp đổ làtoàn quân sụp đổ, đánh giặc hoàn toàn dựa vào sĩ khí chống đỡ, sĩ khívừa mất, chiến sự cũng xong.
Quan văn trận chương tử nghĩa, võ tướng khẳng khái quên mình, đều là bổn phận của thần tử, nhưng mà Lữ Chí Long lại bị chết oan, hắn chết dướiđao của giặc Oa, nhưng lại bị huynh đệ đồng chí của mình tru tâm.
Các quan binh trốn rất nhanh, chỉ hận cha mẹ đẻ ra chỉ có hai cái chân, trong giây lát đã chẳng còn bóng dáng.
Trên bờ cát chỉ còn lại những vũng máu, từng cỗ thi thể, cùng với Tần Kham và các huynh đệ Cẩm Y vệ thủ hạ.
Mọi người thần sắc đờ đẫn, trong ánh mắt lộ ra vẻ bi thương và hoang mang không thể che giấu.
Bọn họ cũng mù mờ giống như Lữ Chí Long, trận này, rốt cuộc thua ở đâu?
Tần Kham cũng rất mê mang, hắn cũng không biết đáp án, hoặc là nói đáp án có rất nhiều, hắn không biết cái nào là chính xác.
Mười hai tên giặc Oa cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-trieu-nguy-quan-tu/2052016/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.