Nha bài bách hộ của Cẩm Yvệ, cẩm bào phi ngư màu vàng, Tú Xuân dao vỏ da đen, chứng từ cáo thânbách hộ do nha môn nam bắc trấn phủ ti viết.
Trong phòng Khách sạn, những thứ đó bày cả ở trên bàn, Tần Kham nhìn mà hoa cả mắt.
"Đây... Đây là..."
Hán tử Cẩm bào ha ha ha ha nói: "Những thứ này đều là của Tần bách hộ,do nha môn Nam trấn phủ ti phát, xin Tần bách hộ nhận lấy cất kỹ, nhữngthứ này mất thì phiền lắm, bên trên còn có thể truy cứu trách nhiệmđấy."
Tần Kham dần dần tỉnh táo lại, lấy quan bằng cáo thân ra xem, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm hán tử cẩm bào.
"Các ngươi. . . chắc là sẽ không làm chứng từ giả chứ?"
Sắc mặt hán tử cẩm bào còn khó coi hơn: "Lời này của Tần bách hộ là sao?"
"Vô duyên vô cớ, ta làm sao tự dưng lại thành bách hộ của Cẩm Y vệ?"
Hán tử cười: "Có thể đi vào Cẩm Y vệ là vinh quang rất lớn, Cẩm Y vệtrước nay đều là thế tập, từ vệ trung quân hộ đời này truyền đời kia,rất ít có người ngoài trực tiếp được chọn vào, hơn nữa vừa vào đã làbách hộ, Tần bách hộ không thấy là nên vui mừng ư?"
Tần Kham nhếch miệng.
Nên cảm thấy vui mừng à? Cẩm Y vệ xú danh vang xa, nghề nghiệp chính của đám người này chính là hãm hại trung lương, kiêm chức hoành hành làngxóm, hiếp đáp dân chúng, một thư sinh văn nhược như ta, theo lý mà nóithì nên đứng đầu tập đoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-trieu-nguy-quan-tu/2052005/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.