Trên đường Trở về thành, Đỗ Yên lại khôi phục bộ dạng vui vẻ, giống như là một người hoàn toàn khác.
Tần Kham hỏi nàng ta mấy lần, nàng ta luôn cười yếu ớt lắc đầu, thực sự hoài nghi nàng ta có phải mắc bệnh bệnh tâm thần phân liệt hay không.
Trên phố xá Rộn ràng, hai người đi không nhanh không chậm, Đỗ Yên tựa hồ ngay cả đi đường cũng rất không an phận, vừa đi vừa nhảy, vĩnh viễn không chịu dùng phương thức đi của người bình thường.
Tần Kham thản nhiên cười cười, bỏ qua nhân phẩm ác liệt nợ tiền không trả của nàng ta, chỉ nhìn tính cách của nàng ta thì vẫn rất không tồi, trong cái thời đại nữ nhân bị lễ giáo trói buộc này, nàng ta dùng hết toàn lực thả trôi thanh xuân.
Cửa tây phố lát đá, sườn nam phố có một quán trà, trong quán trà, một đám văn nhân mặc áo dài bằng tơ lụa đang cao đàm khoát luận, cử chỉ của bọn họ rất tao nhã, cách nói năng càng tao nhã hơn, đề tài đàm luận thì thiên nam địa bắc, phần lớn là về chính trị và triều đình.
Lúc này dân phong Giang Nam có chút cở mở, các văn nhân sĩ tử ở trường hợp công khai đàm luận về triều chính, quan viên thậm chí đại học sĩ và hoàng đế, cái này cũng không phải là chuyện mới mẻ gì.
Các lực sĩ mặc phi ngư phục, đeo tú xuân đao tuần phố nhiều nhất là chỉ chỉnh đốn một chút, sau khi không nghe thấy những lời nói đại nghịch bất đạo như mắng mười tám đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-trieu-nguy-quan-tu/2051993/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.