“Không cho thì đánh bằng cho mới thôi!” Giọng Tần Kham tràn đầy khí phách.
Đường Dần vẫn say đờ đẫn như cũ, đổ người dài trên bàn viết chữ. TầnKham nói ra một câu thì Đường Dần lại viết xuống một câu, chẳng qua làdo đang say mèm nên chữ viết của hắn cũng có chút liêu xiêu.
Đường Dần vụt ngẩng đầu, mê mê tỉnh tỉnh trừng mắt nhìn Tần Kham: “Tôn hầu tử thật sự đánh Đông Hải Long vương cơ á?”
“Vậy thì không phải, chỉ là hô hào cho có tí khí thế thôi, nếu đánhthật thì cũng không hay cho lắm… Dù sao vừa rồi huynh cũng đã nói thế.Ngu đệ quả thực không thể không lần nữa bày tỏ sự khâm phục với tài hoacủa Đường huynh rồi a, Đường huynh quả là đại tài!” Tần Kham không quênchắp tay thi lễ với Đường Dần.
Đường Dần nhắm mắt, ảm đạm thở dài... hắn còn đang đắm chìm trong nỗi khổ mình bị điên.
Hai người một bên nói một bên viết, lại thêm một chương Tây Du ký nữa được ra lò.
Tần Kham hài lòng gật gật đầu, mình về phòng viết thêm hai chương nữa là đã không sai biệt lắm có thể đem tới chỗ Hoàng chưởng quỹ bán rarồi… Sau đó cứ viết một chương một rồi lại đem bán ra, hẳn đây cũng làbộ tiểu thuyết viết kiểu liên tái đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc đi?Ừ, cho đám văn nhân sĩ tử kia gấp chết mẹ chúng nó đi, để cho chúng nóthèm cũng chả biết đi đâu kiếm nổi…
Tinh thần Đường Dần hai ngày này thật sự rất không tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-trieu-nguy-quan-tu/2051981/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.