Vì sao Tần Kham không dám dây dưa với bà cô này?
Đây chính là nguyên nhân.
Nàng quá hung tàn, trước mặt nàng Tần Kham tùy thời có thể trở thành một cái bao cát.
Mặc dù nàng cũng đã nương tay hạ thủ có chừng mực, không đem Tần Kham đánh chết, nhưng dù sao cũng là đánh a.
"Thêm tiền, phải thêm tiền! Bồi tiền thuốc thang, cả thảy hai trămlượng, bằng không việc này ta không làm nữa... " Tần Kham thều thào nói.
Đỗ Yên vẻ mặt hết sức sảng khoái, uất ức nghẹn ở cổ họng mấy ngày nayvừa rồi phát tiết hết ra khiến nàng lúc này hết sức nhẹ nhõm sướngkhoái.
"Không thành vấn đề, hai trăm lượng thì hai trăm lượng... " Đỗ Yên nở nụ cười tựa thiên thần, nhìn qua tựa hồ hoàn toàn không quen biết gì cáibà chằn mới rồi khi hung hãn đánh đập Tần Kham.
Đỗ Yên nhìn chăm chú vào Tần Kham, thành khẩn nói: "Nói thật, từ ngaycái ngày mới quen ngươi thì ta đã có một loại khát vọng mãnh liệt muốnđập cho ngươi một trận tơi bời hoa lá rồi, sau đó mấy ngày này cứ mỗilần thấy ngươi thì cái khát vọng này lại mãnh liệt thêm một phần. Từ đótới giờ ta vẫn một mực kìm nén bản thân, kìm nén đến mức hết sức cực khổ nữa. Rốt cục hôm nay không nhịn nổi nên cũng đành phải ra tay thỏa mãntâm nguyện rồi. Tần công tử, đa tạ ngươi!"
Tần Kham: "..."
Hiện hắn mới phát hiện nguyên lai bộ dạng mình thiếu đánh tới vậy… nghe người ta nói kìa - "Kìm nén hết sức cực khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-trieu-nguy-quan-tu/2051976/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.