Co ro trong ngõ nhỏ lạnh lẽo âm u, Tần Kham trằn trọc cả đêm.
Từ khi xuyên việt về sau, Tần tướng công cũng không có dã tâm lớn lao gì cả, những câu chuyện thanh niên xuyên việt khác cày cấp tranh bá giangsơn, trèo đỉnh thiên hạ đối với hắn mà nói bất quá chẳng qua chỉ là chút chuyện vui vui mà thôi. Thực trạng của hắn bây giờ so với mấy cái đóthật quá cách biệt, ít nhất một kẻ co ro trong góc ngõ, đến no ấm cũngkhông có đảm bảo thì tuyệt đối cóc thể nảy ra cái ý tưởng lên đỉnh thiên hạ đấy. Ý tưởng thực tế nhất trong hoàn cảnh này là tìm cách ăn cho nobụng, kiếm cái chỗ ngả lưng ấm áp một chút, đặc biệt là... kiếm cáiphương pháp cách xa nữ nhân kia ra một chút.
Tuy rằng Tần Kham không rành lắm về môn xem tướng học nên cũng chẳngbiết nữ nhân dã man kia có tướng khắc chồng hay không nữa, nhưng có thểkhẳng định dây dưa với nàng chắc chắn sẽ có tai họa… mà hắn chính là một cái ví dụ kinh điển.
Mưa vẫn rơi, lạnh thấu xương...
Tần Kham móc bánh bao lạnh ngắt cứng đơ trong ngực ra gặm từng miếngtừng miếng một, vừa ăn vừa vươn tay hứng lấy mưa bụi giăng đầy trời đêm, hứng đầy một tay thì đưa lên miệng uống.
Ăn xong màn thầu, Tần Kham càng cảm thấy rét hơn nữa nên đứng bật ngườidậy khoa khoa chân tay đang lạnh như băng… rồi trong đêm đen vắng vẻ,một thân ảnh cô độc liêu xiêu chạy bộ dọc theo đường cái Thiệu Hưngthành để luyện tập thân thể,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-trieu-nguy-quan-tu/2051966/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.