Lưu Quân Hạo bị câu kết luận thản nhiên của Nghiêm Tư Nhuệ chọc tức, trằn trọc suy nghĩ cả một đêm dài. Thật sự mà nói ở cạnh nhau ngần ấy năm, hiểu nhau rõ đếm từng cái nháy mắt, bất cứ cử chỉ nào đều có thể nhìn thấu.
Giữa hai người chỉ là huynh đệ thôi sao?
Đây là lần đầu tiên Lưu Quân Hạo nghi ngờ định nghĩa của mối quan hệ này, cậu thực sự chỉ coi Nghiêm Tư Nhuệ là một người anh em tốt, là một đồng nghiệp hợp tác ăn ý thôi sao?
Lưu Quân Hạo nghiêng người, nhìn Nghiêm Tư Nhuệ đang ngủ say. Gương mặt thật sự khiến người ta không thể rời mắt, sống mũi cao cao thẳng tắp, lông mi thật sự vừa dài vừa đẹp.
Tư Nhuệ ca, anh ngủ cũng không thể thu bớt lại mị lực của mình à?
Lưu Quân Hạo cười khổ trong lòng, ánh mắt lại vô tình nhìn lướt xuống môi bạc của Nghiêm Tư Nhuệ. Tâm trí lần nữa nghĩ đến chuyện tối qua, không thể nào kiềm chế được mà đưa tay lên chạm vào đôi môi đang hé mở kia.
Điên mất thôi.
Lưu Quân Hạo rút vội tay về, cậu cảm thấy bản thân điên thật rồi, sao lại tuỳ tiện chạm vào môi của Nghiêm Tư Nhuệ khi đang ngủ như thế chứ? Nếu bị phát hiện, có khi nào sẽ bị đánh cho mềm xương hay không?
"Hưm~" Nghiêm Tư Nhuệ bị quấy nhiễu liền hơi nhíu mày, giơ tay ôm lấy Lưu Quân Hạo vào người "Quân Hạo, em đừng náo nữa. Anh muốn ngủ thêm một lúc nữa, ngoan nha."
Lưu Quân Hạo cắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-tinh-yeu/2920124/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.