Ca phẫu thuật kéo dài suốt mấy tiếng, may mắn là đã thành công bước qua giai đoạn nguy hiểm nhưng bác sĩ sợ rằng vùng tổn thương sẽ để lại di chứng nhẹ về sau nên cần tiếp tục theo dõi trong khoảng thời gian sắp tới. Nghiêm Tư Nhuệ được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ chỉ cho phép một người nuôi dưỡng trực tiếp ở lại bên cạnh. Lưu Quân Hạo khi nghe vậy liền không suy nghĩ mà tự đề cử bản thân.
"Hoài Du ca, anh giúp em xử lý việc ở công ty và người tấn công Tư Nhuệ ca nha." Lưu Quân Hạo chấp tay cầu khẩn.
Đinh Hoài Du nhìn người trước mặt mình, sau đó lại nhìn vào phòng mà Nghiêm Tư Nhuệ nằm. Thật sự không hiểu, không hiểu vì sao lại có người lại tàn nhẫn đến mức ra tay với em ấy như thế. Lại nghĩ đến, nếu Lưu Quân Hạo không kịp thời đưa Nghiêm Tư Nhuệ đến bệnh viện, liệu có phải anh sẽ mất đi đứa em trai nhỏ bé này rồi không? Sao mệnh lại khổ như thế.
"Được, anh giúp em xử lý." Đinh Hoài Du thở dài một hơi, thật sự rất muốn nhanh chóng tìm ra cái tên tấn công kia để đánh một trận.
"Cảm ơn Hoài Du ca."
"Không cần cảm ơn, Tư Nhuệ giao cho em chăm sóc. Anh bây giờ sẽ đi xử lý mọi chuyện, anh sẽ quay lại đây sau." Đinh Hoài Du vỗ vỗ vai Lưu Quân Hạo.
Sau khi trao đổi thêm một vài chuyện, cả hai cũng nhanh chóng chia nhau ra.
Đinh Hoài Du ngồi vào trong xe, nhìn túi đựng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-tinh-yeu/2920110/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.