Nghiêm Tư Nhuệ sau khi tỉnh lại, nhìn thấy Lưu Quân Hạo đang chằm chằm nhìn mình. Đại não lúc này xuất hiện từng mảng kí ức trước đó, có thể nhớ lại chuyện đã xảy ra.
"Văn..."
Nghiêm Tư Nhuệ còn chưa nói dứt câu, thì bị Lưu Quân Hạo ôm chầm lấy.
"Tư Nhuệ ca, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi. Anh dọa em sợ chết mất, em nhớ anh lắm."
Nghiêm Tư Nhuệ có chút sửng sốt, nhưng cảm thấy cơ thể người em trai nhỏ đang ôm lấy anh đang run rẩy liền không nỡ đẩy ra.
"Anh không sao, không sao." Anh choàng tay qua phía sau, vỗ nhẹ lưng của Lưu Quân Hạo "Không sợ nữa nhé."
Lưu Quân Hạo khẽ gật đầu, vẫn ôm chặt lấy người trong lòng mình. Cậu sợ, sợ một khi buông tay thì Nghiêm Tư Nhuệ sẽ lại lần nữa bỏ mặc cậu rồi chìm vào giấc ngủ say.
Đợi một lúc lâu sau, Nghiêm Tư Nhuệ bị ôm đến khó chịu. Anh hơi cựa người, gỡ nhẹ tay Lưu Quân Hạo ra khỏi người anh.
"Em ôm anh chặt quá, có phải là mưu đồ khiến anh ngạt chết không?" Nghiêm Tư Nhuệ cố ý trêu chọc.
Lưu Quân Hạo nghe xong liền buông tay.
"Em xin lỗi, em nhất thời vui mừng quá." Cậu có chút áy náy.
Nghiêm Tư Nhuệ yếu ớt mỉm cười.
Anh nhìn một lượt Lưu Quân Hạo, cảm thấy gầy đi không ít, còn có râu nữa. Hình tượng em trai nhỏ khả ái, soái ca sao lại biến mất rồi?
"Quân Hạo, em nói cho anh biết là anh đã nằm ở bệnh viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-tinh-yeu/2920104/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.