Sau khi cùng nhau ăn cơm, cả nhà ra bên ngoài sân vườn cùng nhau hóng mát. Lưu Diệu Võ do có lớp học vào hôm sau nên phải trở về trường trước, không thể ở lại cùng với gia đình.
"Tư Nhuệ, sao con ăn ít thế? Đồ ăn mẹ nấu không vừa khẩu vị của con à?" — Lâm Ánh hỏi.
Bà sẵn tiện đem áo khoác lên cho cậu.
"Con cảm ơn mẹ." — Nghiêm Tư Nhuệ đột ngột được hỏi đến, lại thêm cách xưng hô có chút chưa quen. Cậu có chút xấu hổ lắc đầu, nhỏ giọng trả lời: "Món ăn nào cũng ngon cả, chắc là do hơi mệt nên con ăn ít hơn thôi ạ."
"Công việc của hai đứa bận quá, mẹ cũng không thể hiểu rõ việc của các con. Cũng chỉ có thể dặn dò cả các con chú ý sức khoẻ, đừng có ý vào việc bản thân còn trẻ mà làm việc không nghỉ ngơi."
Nghiêm Tư Nhuệ mỉm cười.
"Bọn con sẽ chú ý hơn."
Cậu vừa dứt câu, Lưu Quân Hạo và Lưu Thế Vinh cũng vừa đem trái cây ra tới.
"Hai người đang nói gì vậy?" — Lưu Thế Vinh hỏi, đặt dĩa trái cây xuống bàn thì nhanh chóng chạy lại chỗ Lâm Ánh – "Bà xã, em thấy trái cây anh gọt có phải tiến bộ nhiều hơn rồi không?"
Lâm Ánh nhìn sơ dĩa trái cây, nhàn nhạt khen: "Cũng có chút tiến bộ, nhưng vẫn còn xấu."
Lưu Quân Hạo lấy dưa đưa cho Nghiêm Tư Nhuệ, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh "Nhìn anh có vẻ không được vui, có tâm sự gì ha?"
"Cũng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-tinh-yeu/2919864/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.