Sau khi cùng nhau ăn cơm, cả nhà ra bên ngoài sân vườn cùng nhau hóng mát. Lưu Diệu Võ do có lớp học vào hôm sau nên phải trở về trường trước, không thể ở lại cùng với gia đình.
"Tư Nhuệ, sao con ăn ít thế? Đồ ăn mẹ nấu không vừa khẩu vị của con à?" — Lâm Ánh hỏi.
Bà sẵn tiện đem áo khoác lên cho cậu.
"Con cảm ơn mẹ." — Nghiêm Tư Nhuệ đột ngột được hỏi đến, lại thêm cách xưng hô có chút chưa quen. Cậu có chút xấu hổ lắc đầu, nhỏ giọng trả lời: "Món ăn nào cũng ngon cả, chắc là do hơi mệt nên con ăn ít hơn thôi ạ."
"Công việc của hai đứa bận quá, mẹ cũng không thể hiểu rõ việc của các con. Cũng chỉ có thể dặn dò cả các con chú ý sức khoẻ, đừng có ý vào việc bản thân còn trẻ mà làm việc không nghỉ ngơi."
Nghiêm Tư Nhuệ mỉm cười.
"Bọn con sẽ chú ý hơn."
Cậu vừa dứt câu, Lưu Quân Hạo và Lưu Thế Vinh cũng vừa đem trái cây ra tới.
"Hai người đang nói gì vậy?" — Lưu Thế Vinh hỏi, đặt dĩa trái cây xuống bàn thì nhanh chóng chạy lại chỗ Lâm Ánh – "Bà xã, em thấy trái cây anh gọt có phải tiến bộ nhiều hơn rồi không?"
Lâm Ánh nhìn sơ dĩa trái cây, nhàn nhạt khen: "Cũng có chút tiến bộ, nhưng vẫn còn xấu."
Lưu Quân Hạo lấy dưa đưa cho Nghiêm Tư Nhuệ, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh "Nhìn anh có vẻ không được vui, có tâm sự gì ha?"
"Cũng chỉ là suy nghĩ về mấy việc khi nãy em nói ở trên sân thương thôi, anh lo lắng quá." — Nghiêm Tư Nhuệ ủ rũ thở dài.
"Mấy chuyện đó có xảy ra thì em gánh, anh không cần phải bận lòng. Anh phải trân trọng bản thân anh chứ, ăn uống đã không ổn rồi mà còn suy nghĩ linh tinh nữa." — Lưu Quân Hạo nhỏ giọng trách hờn.
"Lo lắng chuyện bên ba mẹ của con à?" — Lưu Thế Vinh hỏi, ông từng nghe Lưu Quân Hạo đề cập đến vấn đề bên gia đình kia.
Lưu Nghiêm gật gật đầu.
"Tư Nhuệ, con đừng lo nhiều quá. Nếu bên đó có phản đối kịch liệt quá thì ba mẹ chắc chắn sẽ đứng ra chống đỡ phụ con." — Lâm Ánh nghiêm túc bảo đảm lời nói.
Nghiêm Tư Nhuệ cảm thấy ấm áp vô cùng, cậu có thể nhận ra cả nhà của Lưu Quân Hạo đều thật tình đối đãi với cậu như người trong gia đình.
Nếu phải đối mặt với sự ngăn cản của ba, cậu vẫn còn có rất nhiều dũng khí để tiếp nhận. Có lẽ sẽ không đáng sợ và cô đơn như ngày xưa, hiện tại có rất nhiều ở bên cạnh ủng hộ và yêu thương cậu rất rất nhiều. Hơn hết, cậu không muốn để lỡ mất Lưu Quân Hạo.
Tiếng chuông điênn thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Nghiêm Tư Nhuệ.
"Quân Hạo, điện thoại của em kìa."
"Ể, sao giờ này mà Đinh ca còn gọi vậy?" — Lưu Quân Hạo hơi bất ngờ, anh lướt sang chấp nhận cuộc gọi đến "Em nghe đây Đinh ca..."
"........." Đinh Hoài Du nói.
"Ai phát tán?"
"........." Đinh Hoài Du nói.
"Lúc đó xung quanh không có ai cả." — Lưu Quân Hạo càng nói càng cau mày.
Nghiêm Tư Nhuệ nhìn thái độ của Lưu Quân Hạo, cậu có thể đoán được là có chuyện đang xảy ra rồi nhưng không biết chuyện gì. Còn chưa kịp suy nghĩ, điện thoại của cậu cũng đã có người gọi đến tìm. Nhìn tên hiển thị, cậu đứng sang một bên để tránh làm phiền cuộc gọi của anh.
"Em nghe nè chị."
"........" Nghiêm Vy nói.
"Em hiểu rồi, em sẽ về ngay." — Nghiêm Tư Nhuệ trả lời, sau đó kết thúc cuộc gọi.
Lưu Quân Hạo cũng vừa nói chuyện xong, ánh mắt cả hai nhìn nhau như đã cùng hiểu rõ sự việc mà họ sắp phải cùng nhau đối mặt.
Lưu Thế Vinh và Lâm Ánh im lặng ngồi quan sát cả hai nãy giờ vẫn chưa hiểu tình hình, cả hai đồng thanh hỏi: "Xảy ra chuyện gì à?"
"Công ty có một số việc, bọn con phải về xử lý ngay bây giờ." — Lưu Quân Hạo trả lời.
Nghiêm Tư Nhuệ ở kế bên cũng nói theo "Ba mẹ ở lại nghỉ ngơi sớm đi, lần sau con và Quân Hạo lại về thăm nha."
Khi cậu nói ra câu này, cảm xúc rất lẫn lộn.
Lần sau?
Thật sự là sẽ về cùng nhau sao?
Có thể hay không? Vẫn là một câu hỏi khó chưa có lời đáp rõ ràng và chính xác.
Lưu Thế Vinh và Lâm Ánh tiễn Lưu Quân Hạo và Nghiêm Tư Nhuệ ra xe, có chút không nỡ vì cả hai vừa mới về nhà chưa được bao lâu thì lại phải đi tiếp nữa rồi. Nhưng hoi biết công việc không thể chậm trễ, những người làm cha mẹ dù có nhớ có thương con thế nào thì cũng không thể làm cho con cái họ vì mình mà công việc không ổn.
"Hai đưa mau đi đi, lái xe cẩn thận chút." — Lưu Thế Vinh căn dặn.
Lâm Ánh ôm chầm lấy Nghiêm Tư Nhuệ và Lưu Quân Hạo, nghẹn ngào nói "Về đến nơi thì báo cho ba mẹ biết."
"Được rồi, được rồi." — Lưu Quân Hạo vỗ vỗ vai mẹ — "Xử lý xong việc liền về, tụi con vẫn còn trong thời gian nghỉ phép. Mẹ đừng có sướt mướt quá, lỡ mẹ kéo theo Tường Tường nhà con khóc thì phải làm sao?"
Lâm Ánh đẩy cả hai ra, lườm nhẹ "Quân Hạo, mẹ thấy con ngứa đòn rồi đúng không?"
Nghiêm Tư Nhuệ đang cảm động thì hoá cảm lạnh, anh thật sự rất nể với cái sự lạc quẻ phát ngôn của Lưu Quân Hạo rồi.
Weibo hotsearch:
#No.1: Lưu Quân Hạo và Nghiêm Tư Nhuệ hẹn hò trên sân thượng. (Bạo đỏ thẩm)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]