Lưu Quân Hạo về đến nhà chung của nhóm, cậu không quan tâm đến mọi người mà đi thẳng về phòng của cậu và anh. Phòng giờ chỉ còn lại đồ đạc cá nhân của cậu, sạch sẽ đến mức ngỡ như căn phòng này từ trước đến nay đều chỉ có một mình cậu ở vậy đó. Nghiêm Tư Nhuệ dường như đã thu dọn hết tất cả, không chừa lại bất cứ thứ gì thuộc về anh trong căn phòng này.
Thu dọn hết thì sao chứ?
Mỗi hình ảnh, mỗi khoảnh khắc cả hai đều rõ như in trong tâm trí của Lưu Quân Hạo, vậy thì dù có đem hết đi thì cũng có ý nghĩa gì đâu.
Lưu Quân Hạo lấy chiếc gối mà Nghiêm Tư Nhuệ nằm ôm lấy, cậu vùi mặt vào chiếc gối để cố tìm kiếm mùi hương quen thuộc.
Nghiêm Tư Nhuệ, sao anh lại bỏ rơi em?
....
Ở bên ngoài, các anh em đau đầu ở phòng khách, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Nghe lại toàn bộ câu chuyện, họ cũng không thể nào hiểu được nguyên nhân thật sự để xảy ra sự việc đáng tiếc vừa diễn ra. (trừ Đinh Hoài Du)
Mọi người không thể hiểu được sự kiện chia tay lần này, không hiểu vì sao hai đứa em út thân yêu của họ lại trở thành bộ dạng kia.
"Hay là để em lên an ủi Quân Hạo." - Hạ Thụy Phong dứt khoát đứng lê, dõng dạc nói.
"Được, tớ đi với cậu." - Tống Tư Lâm ủng hộ, khoác vai của Hạ Thụy Phong.
Cả hai vừa quay đi...
"Đứng lại đó." - Đinh Hoài Du im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-tinh-yeu/2919832/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.