Một bữa ăn căng thẳng cực kỳ, mỗi người đều có một suy nghĩ của riêng mình. Hai người duy nhất vô cùng tự nhiên, vô cùng thoải mái là Tiêu Khiết và Nghiêm Vy. Cả hai người một nói, một cười với Lưu Quân Hạo và Nghiêm Tư Nhuệ không ngớt.
"Nè, nè... bốn người có coi tôi tồn tại hay không vậy? Tôi còn ở đây đó nha, tôi đang ăn cơm cùng với mọi người đó nhen." Nghiêm Hạo nói.
"Thì vẫn đang ăn mà, ông muốn ăn gì thì cứ gấp vào đi nha. Tôi bận lo hai đứa con trai tôi, ông tự lo liệu cho bản thân đi." Tiếu Khiết trả lời.
Nghiêm Hạo tức nghẹn, nhà tôi thật không còn ai coi tôi ra gì nữa rồi hay sao? Ông hậm hực đứng dậy, vừa định bỏ đi thì bị một lực mạnh va vào.
"Ông nội, ông nội có nhớ Lạc Vưu không?"
Nghiêm Hạo cúi xuống, ông bế Lạc Vưu vào lòng mình, tươi cười hỏi: "Vưu Vưu, con về thăm ông nội ha? Ông nhớ con quá luôn, Vưu Vưu..."
Ông hôn chụt chụt vào má của Lạc Vưu.
"Ông nội, ông cạo râu đi." Nghiêm Lạc Vưu nhăn nhó, cậu nhóc lấy hai tay xoa xoa má của Nghiêm Hạo "Ông làm mặt của Vưu Vưu đau lắm đó."
Nghiêm Hạo cười hì hì, sáng nay ông lười nên không xử lý đám râu lỏm chỏm này. Ai mà ngờ được là Vưu Vưu sẽ về, ông hết cách rồi nha.
"Ông xin lỗi, một xíu sẽ đi cạo ngay."
"Vậy thì còn được a~" Nghiêm Lạc Vưu giơ ngón like, biểu thị sự khen ngợi "Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-tinh-yeu/2919771/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.