Edit: Quynhshin
Mục Nhiễm rửa sạch tay, tính toán trước khi chết, làm ra một món ăn cho chính mình.
Trung thu, là lúc đoàn viên.
Dưới lầu, trong nhà ăn truyền đến âm thanh hân hoan, âm thanh này truyền vào lỗ tai Mục Nhiễm, chỉ cảm thấy dị thường châm chọc, từng trận hương thơm bay tới, bọn họ ăn uống thỏa thích, không ai chú ý tới trên lầu Mục Nhiễm vẫn còn đói bụng.
Đệ đệ cùng cha khác mẹ, Mục Viễn ngâm nga cổ văn:
"Bắc Minh có cá, kỳ danh vì côn, côn to lớn, không biết trải mấy ngàn dặm."...
Ngâm đến đây, Mục Viễn dừng một chút, tựa hồ quên mất phần sau, thật là ngu xuẩn! Áng văn chương này hắn đã học hơn một tháng, còn chưa từng học xong hoàn chỉnh.
Mục Nhiễm ngữ khí trào phúng mà ngâm:
"Bắc Minh có cá, kỳ danh là côn, côn to lớn, có thể chưng nấu như thịt kho tàu, có thể hầm canh, có thể phơi khô bằng gió. Có thể làm chiết đồ ăn Tây Hồ dấm cá, làm tô đồ ăn cá rán, làm món cay Tứ Xuyên đậu cà vỏ cá, làm lỗ đồ ăn cá chua ngọt, làm món ăn Quảng Đông cá hấp, làm món ăn Hồ Nam cá phù dung, làm huy đồ ăn quả nho cá, làm mân đồ ăn cá nướng, làm ta tự chế giấy bao cá, cái lẩu cá, cá hầm cải chua, lẩu niêu cá cùng cá sốt cà chua."
Nói xong, lại tự giễu cười một tiếng, gia đình người ta một nhà đoàn viên, nàng là 1 người dư thừa cần gì phải ở chỗ này, nghe dưới lầu chân tường, giống cái vai hề nhảy nhót?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-tinh-tiem-an-tai-gia/382975/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.