“Vấn đề NP?” Đỗ Mạn Hoài thì thầm nói, “N… NP đối với tôi mà nói cũng không có vấn đề…”
“Thật à? Đối với anh mà nói không có vấn đề?” Hội trưởng Tuyên cảm thấy không thể tin, “Vậy đối với anh mà nói, rốt cuộc là NP tương đương P, hay là NP không phải là P? Chứng minh thế nào đây?”
Đỗ Mạn Hoài ngây người, hình như bắt đầu cảm thấy mình và hội trưởng Tuyên không phải đang cùng thảo luận một đề tài, điều thảo luận cũng không phải “NP” cùng một ngữ nghĩa.
Chuyện này hơi lúng túng.
Đỗ Mạn Hoài miệng lưỡi dẻo quẹo cũng trở nên hơi miệng lưỡi vụng về: “Ờm… cái này…”
“Đang thảo luận gì vậy?” Trần Lễ Bỉnh bỗng nhiên đi ra từ trong góc tối, bước chân tự nhiên, tựa như vừa khéo ở bên trong đi tới, “Nói hăng hái thế?”
Trần Lễ Bỉnh vừa xuất hiện, đương nhiên hóa giải sự xấu hổ của Đỗ Mạn Hoài. Nhưng Đỗ Mạn Hoài lại không có cách nào cảm kích y, trái lại, phẫn uất trong lồng ngực Đỗ Mạn Hoài còn sâu hơn nhiều.
Hội trưởng Tuyên nói: “Chúng tôi đang thảo luận vấn đề NP hoàn toàn.”
Trần Lễ Bỉnh nói: “Cái này nghe rất thú vị, liên quan tới cái gì vậy?”
Hội trưởng Tuyên trả lời: “Đây là vấn đề liên quan đến phép tính.”
Nghe thấy câu trả lời này, Đỗ Mạn Hoài xấu hổ đến cực điểm, ho khan hai tiếng.
“Hóa ra là vậy.” Trần Lễ Bỉnh nói, “Nhưng tôi không hiểu chút nào.”
Hội trưởng Tuyên nhìn chằm chằm Đỗ Mạn Hoài: “Nhưng anh hiểu được?”
“Tôi…” Đỗ Mạn Hoài cười nói, “Tôi cũng không hiểu lắm.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-tinh-pr/1300641/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.