Vừa nhìn thấy Côn Hạnh đứng bên cạnh Tề tổng, Dung Quân Tiện vẫn không thể tin được Côn Hạnh đã phản bội mình. Cho đến khi Côn Hạnh rơi lệ không ngừng mà xin lỗi, Dung Quân Tiện cuối cùng cũng hiểu được.
“Tôi may mắn?” Dung Quân Tiện giận cười, “Tôi may mắn sao lại quen biết cậu?”
Côn Hạnh nhìn thấy Dung Quân Tiện oán hận như thế, lại đau lòng không thôi: “A! Anh đừng thù hằn với em! Em cũng không muốn làm như vậy… Sau này nếu em hot, có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp anh.”
Dung Quân Tiện nhìn mặt mũi Côn Hạnh tràn đầy nước mắt nói lời nhẹ nhàng như thế, trong lòng trái lại càng nghĩ càng giận, nhưng lại chửi không nên lời, như nghẹn ở cổ họng, gần như sắp giận đến thổ huyết.
Tề tổng nhìn vẻ mặt uất ức của Dung Quân Tiện, cũng đắc ý hẳn, lòng dạ lập tức dễ chịu, còn mạnh hơn là uống hết một hộp đan sâm. Vì vậy, Tề tổng vừa gật gù đắc ý, vừa cười nói: “Thấy chưa? Đạo lý ở phía tôi! Cậu đợi thân bại danh liệt đi!”
Bốn chữ “Thân bại danh liệt” này giống như sấm sét đánh Dung Quân Tiện. Trong đầu Dung Quân Tiện lập tức vang ong ong, phút chốc không được tỉnh táo.
Dung Quân Tiện đến trước mặt Tề tổng, từ trước đến nay ương ngạnh phách lối, vẫn là lần đầu toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch thế kia, dung mạo tuyệt đỉnh đó hễ là ở trong thất thố cũng tước đi vài phần sắc bén, có thêm chút ôn hòa. Tề tổng thấy mặt ngọc của cậu thế này, không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-tinh-pr/1300593/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.