Trạc Thác đuổi theo ra đến ngoài điện, tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy được ông nữa, sau đó mới quay trở về.
Thấy anh một bộ si ngốc, Nhược Vũ đột nhiên nhớ đến chính sự “Thác nhi, nhanh đem thuốc cho Tư Vũ uống đi.”
Thần trí Trạc Thác trở lại, anh chạy vội tới trước giường, mở bọc giấy ra, thấp miệng ngậm một ngụm thuốc bột đưa đến chiếc miệng nhỏ nhắn của nàng. Một phút đồng hồ sau, cuối cùng nàng cũng uống hết chỗ thuốc đó. Anh nhìn không dời mắt, hưng phấn chờ nàng tỉnh lại.
Nhưng tả đắng hữu đắng, một canh giờ trôi qua, rồi lại hai canh giờ trôi qua, người trên giường dường như vẫn đang ngủ say.
“Mẫu hậu, tại sao lại như vậy? Thuốc đã uống vào mấy canh giờ rồi, tại sao Vũ nhi vẫn chưa tỉnh?” Tâm tình kích động đã sớm rút lui, Trạc Thác lại khôi phục lại cảm giác phiền muộn, vội vàng xao động “Chẳng lẽ ông lão kia là thần côn?”
Nhược Vũ cũng buồn bực khó hiểu, nhưng bà vẫn an ủi anh “Đừng hoảng hốt, chờ một lát nữa đã. Theo lý thì ông lão đó sẽ không trêu đùa chúng ta đâu, huống hồ ông ấy vốn dĩ không cần phải làm như vậy. Mẫu hậu nhớ rõ ông ấy, ông ấy nhất định là cao nhân.”
“Nhưng………..” Đôi mắt ảm đạm lại chuyển hướng đến chiếc giường, lông mày anh nhíu lại.
“Thác nhi, con ăn cơm trước đi, từ sáng đến giờ con vẫn chưa ăn gì mà.” Thấy anh càng ngày càng gầy gò, Nhược Vũ vô cùng đau lòng.
“Không cần, con chờ Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-tinh-kiem-tong-giam-doc/2116070/quyen-2-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.