Ban đêm trên bãi cát vô cùng thanh tĩnh chỉ có một số người đi tới đi lui, người nào đi qua đều có đôi có cặp, trong mắt chỉ có nhau, không ai để ý đến một người đang ngồi trên bờ cát – một người con gái mỹ lệ với thần sắc ngơ ngác.
Nhìn biển khiến đôi mắt long lanh của Tư Vũ dưới ánh hoàng hôn càng trở nên sáng ngời, không hề có tiêu điểm mà cứ vô vọng hướng về phương xa, quần áo ướt đẫm đã bị gió thổi khô từ lúc nào rồi.
Mục Thuần vừa xuống xe lập tức chạy đến bờ cát, theo ánh trăng chiếu rọi mà tìm kiếm điên cuồng. Khi anh thấy trước mắt mình là bóng dáng của một người quen thuộc thì tâm tư bất an cuối cùng cũng có thế giãn ra, anh đến gần cô, kích động nói: “Tư Vũ.”
Tư Vũ trừng mắt, nhàn nhạt nói: “Mục Thuần, anh đến rồi sao?” Sau đó ánh mắt cô lại hướng về biển.
“Tư Vũ, sao em đến đây là không nói tiếng nào với anh?”
“Mục Thuần, vừa rồi em thấy bọn trẻ ở trên biển, bọn trẻ gào thét đòi em nhưng khi em xuống đó thì lại không thấy nữa, rồi em lại thấy chúng trên bờ cát nhưng khi em vất vả chạy về thì bọn chúng lại biến mất.”
Nhìn quần áo trên người cô vừa cứng vừa ướt, Mục Thuần liền hiểu được ngay, trời ơi may là không có chuyện gì nếu không thì hậu quả thật không thể tưởng tượng được. Nghĩ đến việc suýt nữa mình không thể gặp lại cô ấy, trong lòng anh vẫn còn cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-tinh-kiem-tong-giam-doc/2116040/quyen-2-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.