Sau đó vài ngày Trạc Thác vẫn lạnh lùng với cô, cô cũng không còn chủ động nói chuyện với anh dù chỉ một câu nữa. Chỉ có khi trên giường họ mới phối hợp ăn ý với nhau thôi.
Nhiều lần Tư Vũ đứng bên cửa sổ nhìn lên bầu trời xanh thẳm tự hỏi: “Ông trời à, yêu một người là phải trả giá nhiều như vậy sao? Hay mỗi một lần yêu đều phải như vậy? Hay con đã làm sai điều gì nên người đang trừng phạt con như vậy?”
Mấy lần Mục Thuần gọi điện thoải sao mấy ngày nay không đến hành lang, cô đều nói dối là đã về quê thăm người thân. Nhưng chắc là cô nên ra ngoài, không nên cả ngày chỉ ở đây, nơi này sẽ làm cho người ta trở nên ngộp thở; nhưng cô rất sợ, sợ khi thấy vẻ ôn hòa thân thiết của Mục Thuần, cô sẽ không kìm chế được mà ngã vào lòng anh òa khóc.
Ăn xong bữa sáng, cô ngồi yên trên ghế salon, nhìn chương trình đặc sắc trên tivi mà đầu óc cô trống rỗng, mệt mỏi rã rời. Đột nhiên trên màn hình xuất hiện bóng người thân mật làm lồng ngực cô đau xót, không nhịn được cô xách theo túi xách lao ra khỏi nhà.
-------------
Tại hành lang “Gửi gắm tình cảm”.
Người đến người đi thật sự rất náo nhiệt, không khó để nhận ra đang có rất nhiều niềm vui. Nhưng Mục Thuần không cảm thấy được sự vui mừng, anh vẫn cảm thấy rất lo lắng cho cô; anh có cảm giác rằng cô đang nói dối, nhưng cô ấy nói rằng cô ấy không ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-tinh-kiem-tong-giam-doc/2116033/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.