Chương trước
Chương sau

Sáng hôm sau thức dậy, Dạ Tử Ly đã nằm trên giường êm nệm ấm của công chúa điện. Thấy nàng tỉnh giấc, Xuân Hoa đã vui mừng đi đến bên cạnh " Công chúa tỉnh rồi"

" Ai đưa ta về ?" Nàng vươn vai hỏi, hôm qua không phải đi phố dạo chơi sao ? Nàng đây là ngất trên đường di

Xuân Hoa một bộ vui vẻ không kiềm chế được "Công chúa chính là Thừa Tướng đưa ngươi về đến cung. Hắn còn dặn không được đánh thức ngươi"

" Vân Phi Vũ? Hồ ly đó còn dặn dò như vậy?" Đây không phải là lời thoại nên nói với nữ chính à. Nàng phúc phận gì được nhận. Hồ ly này chính là muốn lợi dụng nàng cái gì đó. Không thể đến gần tên nam chủ âm hiểm này được.

Dạ Tử Ly bật dậy " Ta đi tìm Mẫu hậu, nàng đang đâu ?"

" Hoàng Hậu đang đi cùng Hoàng Thượng ở Ngự Hoa Viên. Còn có Ngôn gia tiểu thư Ngôn Tịch Hoan cùng Dực Vương Gia"

Ngôn Tịch Hoan ? Nữ phụ đây mà, khác một cái Mộ Dung Ngữ Lam bị các nam chủ xa lánh, thì Ngôn Tịch Hoan này lại là bảo bối tâm can của Mộ Dung Ngạo Thần, nàng quanh năm yếu ớt sinh bệnh, là nữ nhi của trửơng tử Ngôn gia, vị đường muội này của nàng từ nhỏ vì cứu Mộ Dung Ngạo Thần một mạng nên sức khoẻ luôn không tốt.

Trong kịch bản Mộ Dung Ngạo Thần đồng ý lấy Lạc Tâm Nghiên, vốn muốn chỉ lợi dung nàng làm quân cờ che mắt người khác để Ngôn Tịch Hoan có thể hoàn hảo lên ngôi vị cuối cùng, không ngờ hắn lại yêu mất Lạc Tâm Nghiên.

" Ngôn Tịch Hoan khoẻ rồi sao ?" Dạ Tử Ly cũng đổ muốn nhìn xem nữ phụ này sẽ như thế nào. Đừng tưởng nàng quanh năm yếu ớt mà xem thường. Chính nhân vật này đã biến kịch bản thêm nhiều sống gió.

Xuân Hoa nhăn mi nói "Nghe nói khí sắc hôm nay của Ngôn tiểu thư cũng không tệ"

Đương nhiên không tệ rồi. Mộ Dung Ngạo Thần đã bôn ba đi tìm tuyết linh chi cho nàng tẩm bổ. Có thể không khoẻ sao " Thay y phục, ta muốn đi gặp mẫu hậu"

Ngự Hoa Viên.

Ngôn Khả ngồi trong đình viện, một bộ phong thái mẫu nghi thiên hạ, bên cạnh là hoàng bào nam tử, uy nghiêm. Hắn thật sự hết cách, sau hôm đó, tỷ cứ bắt bản thân phải đi xin lỗi cẩu hoàng đế này, hắn không phục.

Đối diện là Mộ Dung Ngạo Thần cùng một bạch y nữ tử, dung mạo mềm yếu chọc người thương tiếc, đôi mắt buồn luôn lộ nét bi ai. Mộ Dung Cảnh hơi liếc qua trầm giọng hỏi " Bên cạnh Thần Nhi, hẳn là chất nữ của Hoàng Hậu đi"

Ngôn Tịch Hoan nhẹ nhàng cất lời " Thưa Hoàng Thượng, nô tỳ chính là Ngôn Tịch Hoan"

Ngôn Khả khẽ nhứơng mày, Ngôn Tịch Hoan chẳng phải chính là nữ phụ được Mộ Dung Ngạo Hàn hết lòng yêu chiều sao. " Hoan Nhi đã khoẻ hơn rồi sao ?"

Ngôn Tịch Hoan thân thể yếu ớt từ khi đỡ cho Mộ Dung Ngạo Thần một kiếm lúc nhỏ. Từ đó nàng quanh năm sống nhờ thuốc, hắn cũng vì thế mà yêu thương nữ phụ này hơn.

" Đa tạ Hoàng cô, Hoan Nhi đã khoẻ hơn trước" Nữ tử yếu ớt trả lời, tưởng chừng gió thổi cũng làm nàng bay mất.

" Phong lạnh, không mặc thêm áo" Mộ Dung Ngạo Thần bên cạnh ân cần, đối diện Ngôn Khả hơi bất ngờ, lần đâu tiên nhìn thấy Mộ Dung Ngạo Thần lại ôn nhu với một nữ tử, cho dù nàng chỉ là nữ phụ ngáng đường đến cuối cùng hắn cũng yêu say đắm nữ chính Lạc Tâm Nghiên.

Mộ Dung Cảnh hơi nheo mắt, tuy Ngôn Tịch Hoan này cũng xuất thân quý tộc, là nữ nhi của trưởng tử Ngôn Gia, có điều thân thể yếu đuối, không thích hợp làm mẫu nghi thiên hạ.

"Mẫu hậu, Phụ hoàng" Từ đằng sau vang lên giọng nữ tử. Dạ Tử Ly cất bước nhanh chóng đi lại.

Hơi nhìn qua Ngôn Khả vẻ mặt mang chút hài lòng, xem ra Ngôn Khả tiểu tử này nghe lời nàng đi xin lỗi đại thúc hoàng đế rồi.

" Lam Nhi, đã đến rồi thì vào ngồi đi" Mộ Dung Cảnh trầm giọng nói.

" Đa tạ Phụ hoàng" Dạ Tử Ly không khách khí ngồi xuống. Đánh giá một nữ tử bên cạnh Mộ Dung Ngạo Thần, một bộ mỏng manh thiếu nữ, e ấp ngượng ngùng, thanh tú dung mạo, phải nói hình tượng không khác gì bạch liên hoa.

Mộ Dung Ngạo Thần cũng nhìn qua nàng, hôm nay nàng diện hồng y trang phục, càng thêm lộng lẫy mỹ lệ. Trắng buốt làn da, ngũ quan thanh lệ. Nàng cũng không giống thường ngày trang điểm quá đậm, chỉ vài bước cơ bản đã làm nổi bật tuyệt sắc dung nhan. Hắn cất giọng hỏi " Lam Nhi hôm nay có nhã hứng đến Ngự Hoa Viên"

Nàng trực tiếp khinh bỉ, hoàng cung này ngoài ngự hoa viên còn chỗ nào khác để chơi sao ? " Đúng vậy, trời xanh mây trắng, không đi thưởng hoa thật là uổng, không phải hoàng huynh cũng vậy sao?"

" Quả là vậy" Mộ Dung Ngạo Thần vẫn lạnh như băng thần sắc, hắc bào y phục mang theo bí ẩn sắc, điêu khắc dung nhan tựa tranh vẽ.

Nàng tiếp tục nhìn qua giả vờ hỏi " Ra hôm nay Tịch Hoan đường muội vào cung thăm Mẫu hậu sao ?"

Ngôn Tịch Hoan trong mắt xẹt qua tia khinh thường, thế gian đồn Mộ Dung Ngữ Lam ngu ngốc tàn bạo không gì sánh bằng " Tịch Hoan đã khoẻ hơn, nên muốn vào cung bái kiến Hoàng cô"

" Tịch Hoan quả là có hiếu" Ngôn Khả giả vờ một bộ hiền lành hoàng cô. Làm Dạ Tử Ly có chút nổi da gà.

Mộ Dung Cảnh nâng lên cốc trà, từ tốn nói " Trẫm tự hỏi liệu có phải vì Tịch Hoan mà Thần Nhi của trẫm đây từ chối hôn sự trẫm ban hay không?"

Mộ Dung Ngạo Thần không chút thay đổi sắc mặt đáp " Phụ Hoàng nghĩ nhiều"

" Vậy sao ? Trẫm nhớ khi từ chối hôn sự, Thần Nhi ngươi nói đã có người trong lòng" Mộ Dung Cảnh từ tốn mang theo bức nhân nói.

Dạ Tử Ly âm thầm nuốt nước bọt, Đạ thúc có phải quá mãnh liệt không, trực tiếp dồn Mộ Dung Ngạo Thần vào mức đường cùng. Đúng là gần vua như gần cọp. Nàng cũng biết được vì Mộ Dung Cảnh chắc chắn không cho phép hắn lấy Ngôn Tịch Hoan, nên trong nguyên tác hắn mới đồng ý lấy Lạc Tâm Nghiên, chỉ là không hiểu sao lúc ban hôn bên ngoài Mộ Dung Ngạo Thần lại từ chối.

Bên cạnh Ngôn Tịch Hoan ngượng ngùng hơi cúi mặt. Mộ Dung Ngạo Thần vẫn một bộ băng sơn mỹ nam trả lời " lúc đó là Nhi thần hồ đồ nói bậy, thỉnh phụ hoàng trách tội. Về phía Tịch Hoan, nhi thần chỉ xem nàng như muội muội đối đãi"

" Ta chưa từng thấy ngươi đối xử muội muội là ta tốt như vậy" Dạ Tử Ly không kiềm chế bật ra câu nói, biết bản thân hớ lời liền để tay lên miệng cười ngượng ngùng.

Quả nhiên băng sơn mỹ nam đã dùng ánh mắt giết người nhìn qua nàng. Ngôn Khả thấy tình thế không hợp lý liền mở miệng giải vây " Hoàng thượng, chuyện của tụi nhỏ, để bọn hắn tự giải quyết, chúng ta già rồi, không nên xen vào"

" Hoàng Hậu nói phải" Mộ Dung Cảnh gật đầu, trong lòng âm thầm suy nghĩ, trước giờ Ngôn Nhã Tú luôn không hợp với Thần Nhi, hôm nay sao lại giải vây cho hắn.

Mộ Dung Ngạo Thần tuy bất ngờ lần nữa Hoàng hậu lại giải vây cho hắn, nhưng nghĩ đến khi nãy Mộ Dung Ngữ Lam trong mắt liền trầm xuống "Lục Hoàng muội đang trách ta không quan tâm ngươi sao ?"

" Làm gì có Hoàng Huynh nghe sai rồi, ta không có nói ngươi" Dạ Tử Ly cười hoà hoãn, nam chủ đừng có chĩa mũi nhọn vào ta.

Nhìn trứơc mặt Mộ Dung Ngạo Thần tuyệt mỹ dung nhan, nàng khẽ liếc qua Ngôn Khả cầu cứu, ai ngờ tiểu tử này ghi thù với nàng vì nàng ép hắn đi xin lỗi Hoàng thượng đại thúc , trực tiếp uống trà không quan tâm nàng.

" Hoàng muội đây là đang trách Hoàng Huynh đây sao ?" Từ cổng đình đi đến một tử y nam tử, tuấn mỹ ngũ quan tựa điêu khắc, trắng trẽo làn da như trong suốt.

Dạ Tử Ly có chút ngoài ý muốn, định chỉ ra đây góp vui không ngờ lại tập hợp đầy đủ như vậy " Đại gia đình a"

" Khụ" Ngôn Khả đành bật tiếng ho khan.

Mộ Dung Cảnh hơi nhìn qua Dạ Tử Ly, Gia ? Từ ngữ thật xa lạ đối với hoàng tộc.

Mộ Dung Mặc Nhiên đi vào " Tham kiến Phụ Hoàng, Hoàng Hậu"

" Nhiên Nhi cũng đến đây sao ? Hôm nay đông đủ như vậy" Mộ Dung Cảnh ban toạ cho hắn. Gợi môi ý cười, Mộ Dung Mặc Nhiên nhi tử này của hắn luôn không quan tâm tất cả mọi thứ, nay lại xuất hiện ở đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.