Không phải bệnh rồi chứ....
Lương Thần vạn năm không thay đổi tên WeChat nên Tôn Bân Úc cũng không thêm ghi chú cho cô. Lúc anh nhìn thấy trong danh sách xuất hiện “Gái 98k đáng yêu” thì theo bản năng nghĩ đến Lục Cảnh.
Vì thế anh bấm mở phần thông tin chi tiết của Lục Cảnh, lập tức ói một trận.
Sau khi sửa lại ghi chú, Tôn Bân Úc không nhịn được mà lèm bèm hai câu.
Kem Khoai Môn: “Hai đứa không thấy mắc ói hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quả Cam: “Không phục?”
Kem Khoai Môn: “Phục phục phục! A… Thôi bỏ đi, anh đã độc thân được bốn năm rồi.”
Quả Cam: “Đừng nản lòng, giờ sắp chào đón sang năm thứ năm.”
Kem Khoai Môn: “Biến.”
Trước mắt mới hơn 8 giờ, Tôn Bân Úc còn nằm trên giường chưa muốn dậy.
Mỗi lần quay xong một bộ phim điện ảnh, anh đều nghỉ ngơi một thời gian ngắn, lần diễn kịch kế tiếp là một tháng sau.
Có chút nhàm chán.
Mãi đến khi bụng kêu réo rắt, Tôn Bân Úc mới rời giường, đi đến nhà bếp thì thấy tủ lạnh trống rỗng.
Cái nhà này đúng là nên có nữ chủ nhân.
Hai mươi phút sau, Tôn Bân Úc lái xe đến siêu thị.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-thuong-de-tranh-yeu-tham-kho-phong/3548989/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.