Lương Thần hoàn hồn, trừng mắt với Lục Cảnh một cái, vội vội vàng vàng chạy đến bàn trang điểm sửa sang lại bản thân.
Cô chải lại tóc, dùng phấn phủ vỗ vỗ lên gương mặt nhưng vẫn không che giấu được gương mặt đang ửng đỏ kia.
Quá tuyệt vọng.
Lương Thần quay đầu lại, thấy Lục Cảnh vẫn còn đang nhìn cô cười, vì thế ném cuộn giấy vệ sinh sang: “Tự lau đi!”
Lục Cảnh bước đến phía sau Lương Thần, hoàn toàn không bị cô cản trở, nhìn trong gương trên miệng cậu có một vòng tròn đo đỏ, dùng khăn giấy lau một cái, vệt đỏ kia liền chuyển sang khăn giấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em ăn dâu tây à? Ngọt thật.”
Vất vả lắm mới làm cho mặt hết đỏ mà giờ lại đỏ bừng lên lần nữa, Lương Thần thẹn quá hóa giận: "Im đi!"
Lục Cảnh lại cười rạng rỡ lộ ra hai cái răng khểnh, hồn nhiên vô hại, rất là đáng giận.
Lương Thần sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề, không thèm để ý đến cậu, bước ra ngoài.
Ba mẹ đã bưng đồ ăn lên bàn, chén đũa cũng đã dọn xong, đang chờ hai người bọn họ ra.
Mẹ Lương dùng loại biểu hiện “Các con không nói mẹ cũng hiểu” nhìn hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-thuong-de-tranh-yeu-tham-kho-phong/3548979/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.