Đúng 10 giờ, Lục Cảnh yêu cầu Lư Hướng Thần và Thiên Thiên offline đi nghỉ, trong phòng giờ chỉ còn lại hai người Lục Cảnh và Lương Thần. 
Lương Thần hỏi: “Muốn chơi thêm một trận nữa không?” 
“Không được.” Lục Cảnh nói, “Chị cũng đi nghỉ đi, 10 giờ rồi, không phải ngày mai chị còn có việc sao?” 
Lương Thần hơi do dự: “Ừ cũng được.” 
Tạm dừng nửa giây, cô lại nói thêm: “Thứ bảy tôi không bận gì cả.” 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. 
Nói xong, cô cảm giác dường như chính bản thân đang ám chỉ điều gì đó, thật không có lý trí mà. 
Trước khi Lục Cảnh nói gì, Lương Thần nhanh tay tắt YY, offline. 
Ngay khi vừa thoát xong thì Lục Cảnh cũng gọi điện đến. 
Nhìn màn hình di động sáng lên, đèn báo nhấp nháy, Lương Thần ngay lập tức nhận cuộc gọi, không thể không thừa nhận rằng trong lòng cô có một chút chờ mong. 
“Ngủ rồi à?” Giọng nói của Lục Cảnh vẫn trong trẻo như cũ. 
“Vẫn chưa.” Lương Thần nói, “Sao thế?” 
Lục Cảnh lại cười, phảng phất đâu đó trong nụ cười có sự châm chọc cô đã biết mà còn hỏi. 
“Thứ bảy tôi có một bài thi.” 
“Ừ……” 
“12 giờ thi xong.” 
“Ừ……” 
“Ừ?” Lục 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-thuong-de-tranh-yeu-tham-kho-phong/3548972/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.