Chương trước
Chương sau
Khi Lương Thần hát, cô chưa bao giờ có thói quen ném micro, nhưng để phá vỡ tin đồn "hát nhép", cô thậm chí còn kéo micro đến 20 - 30 cm.

Ánh đèn dần tắt, giọng hát của Lương Thần cùng tiếng đàn cello cuối cùng nhỏ dần —— "cause you know I"d walk a thousand mils if I could just see you......tonight."

Cô mở mắt ra và nhìn thấy Lục Cảnh đang đứng trong khán phòng.

Khóe môi cô bất giác nhếch lên, đôi mắt cô hướng về phía Lục Cảnh chớp một, đáy mắt lấp lánh sáng lên.

Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, Lương Thần cuối cùng cũng nhận ra cái gọi là tự động làm mờ phông nền —— những người xung quanh cậu đều biến thành những cái bóng mơ hồ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Biểu cảm này được camera tóm lấy, khán phòng chỗ Lục Cảnh náo động sôi nổi ồn ào, hết người này đến người khác phát hiện ra Lương Thần đang bí mật liếc mắt đưa tình với ai đó.

Lương Thần nhanh chóng xoay người, vội vàng bước xuống.

Khi đèn sân khấu tắt đi, bóng dáng của cô biến mất khỏi tầm mắt của khán giả, cô vén váy, dẫm lên giày cao gót chạy vào hậu trường.

Như thể muốn bay, cả Viên Kha Kha lẫn Tiểu Vũ đều không thể bắt kịp.

"Chậm một chút!" Viên Kha Kha hét lên, "Chị chạy cái gì chứ?"

Bước chân Lương Thần vẫn không ngừng.

Cảm giác bỏ chạy sau khi rắc thức ăn cho chó thật là kích thích.

Trong phòng nghỉ, Lưu Dĩ Tình trước tiên bước tới trao cho Lương Thần một cái ôm.

Cô nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng Lương Thần nói: "Thật tuyệt, tiếp tục cố gắng."

Lại nói: “Nhưng đừng làm lố, phải suy nghĩ cho cảm giác của đám độc thân bọn chị.”

Viên Kha Kha ở cửa ho khan hai tiếng, "Chị Thần, đàn em của chị đến rồi."

Lương Thần nghe thấy có tiếng người nói chuyện bên ngoài hành lang, vài giây sau, Trương Dịch và Lục Cảnh cùng nhau đi vào.

Tay Lương Thần đang nửa để bên hông, hướng về phía Lục Cảnh vẫy vẫy, sau đó nhìn về phía Trương Dịch, nói: “Chào thầy Trương.”

Lục Cảnh đi về phía Lương Thần.

Lương Thần lại nói: "Đây là bạn trai của em."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Biết biết." Trương Dịch trước sau như một cười ha hả, "Bây giờ còn ai không biết đây là bạn trai của em."

Lương Thần cúi đầu cười xấu hổ.

Trò chuyện một hồi, Trương Dịch  nhắc tới hành động vừa rồi của Lương Thần trên sân khấu khiến Lương Thần càng thêm xấu hổ.

"Người trẻ tuổi ngày nay thật là... chúng ta lúc ấy cũng không dám giống mấy đứa." Trương Dịch nói: "Trước đây tôi viết thư tình cho vợ đều là lén lút".

"Tuổi trẻ thật là tốt." Trương Dịch thở dài, nói: "Sắp đến lượt tôi rồi, tôi đến phòng chờ đây."

"Thầy Trương đi thong thả." Sau khi nhìn theo Trương Dịch rời đi, Lương Thần buồn bã ngồi xuống.

Lục Cảnh hỏi: "Làm sao vậy?"

Lương Thần làm ra vẻ mà thở dài một hơi, nói: "Em chưa từng nhận được thư tình."

Đứng sau ghế sô pha, Lục Cảnh nhìn Lương Thần từ trên màn hình, "Không thể nào, trước kia trên Weibo em nói có bạn học cấp ba gửi thư tình cho em.”

Lục Cảnh dừng một chút, "Còn viết dọc, là một bài thơ bi lụy." 

Lương Thần cảm thấy như thể cô đã mất trí nhớ. Cô hỏi, "Em có nói như vậy sao?"

Lục Cảnh lập tức mở điện thoại xem, "Anh tìm cho em xem."

Nửa phút sau, cậu đưa điện thoại cho Lương Thần, "Em tự xem đi."

Lương Thần cầm điện thoại cậu xem, hóa ra là Weibo của 5 năm trước.

@Lương Thần: Chà kaka, hôm nay tôi sẽ đăng một bài hát mới, tên là "Thư tình", ha ha ha ha thật là buồn cười, kỳ thật tôi đã nhận được một bức thư tình lúc học cấp ba mà tôi không biết ai đã nhét nó vào hộc tủ của tôi, một bài thơ hay đầy hàm ý lẫn xúc cảm, lại còn được viết theo chiều dọc bằng bút lông…

Lương Thần: “……”

Cô xem đến đây thì đen mặt, cũng không biết trước đây có cọng dây thần kinh nào của cô bị chạm mà đăng Weibo như thế này.

Hơn nữa, “bài thơ hay đầy hàm ý lẫn xúc cảm” sao lại có thể trở thành “bài thơ bi lụy” trong miệng Lục Cảnh?

Lục Cảnh nhìn Lương Thần hồi lâu không nói lời nào, nói: "Em đã quên mất nhưng anh nhớ rõ rành rành."

Lương Thần ha hả cười lạnh hai tiếng, nói: “Ngay cả chữ ký cũng không có thì làm sao tính là thư tình?"

"Chính em nói là thư tình." Lục Cảnh nói: "Thư tình không có chữ ký thì không phải là thư tình? Là em phân biệt đối xử."

Lương Thần chán nản, cười gượng hai tiếng, mặc kệ cậu.

Lúc này Lục Cảnh như chợt hiểu ra điều gì đó, thật lâu sau cậu mới nói: "Em... đừng làm khó một sinh viên kỹ thuật như anh."

Lương Thần "Ồ" một tiếng.

Lục Cảnh lại nói: "Anh thật không biết viết thơ."

Lương Thần: "Anh không viết được thì thôi đi vậy mà còn nói người ta là thơ bi lụy, anh chính là ghen tị.”

Lục Cảnh:???

Nghẹn hồi lâu, Lục Cảnh nói: "Anh không biết làm thơ nhưng em chính là nàng thơ trong lòng anh."

Lương Thần đột nhiên cười cười, sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn biến phép.

"Buồn nôn xùy xùy, anh không nói vậy thì chết à?"

Lục Cảnh: "..."

Nhìn xem, cùng nàng thơ nói đạo lý cái gì.

*

Lương Thần không chờ ở trong phòng nghỉ lâu mà đi thay quần áo, chờ công bố kết quả cuối cùng.

Cô rất tự tin vào phần biểu diễn của mình hôm nay, xếp thứ hai đúng như cô đã dự đoán nhưng cô không ngờ cuối cùng Lý Tư Khả lại bị loại.

Theo cô thì màn trình diễn hôm nay của Lý Tư Khả tốt hơn Chúc Tư Vân rất nhiều.

Tuy nhiên, chương trình hoạt động bao gồm rất nhiều nhân tố bên trong nên Lương Thần cũng không nghĩ nhiều.

Sau khi Lý Tư Khả nói tạm biệt trên sân khấu, chương trình tuần này chính thức kết thúc.

Lương Thần quay lại phòng nghỉ để tẩy trang còn Lục Cảnh thì ngồi trên sô pha đợi cô.

Trong lúc Lương Thần đang thay quần áo trong phòng thay đồ, Mã Minh Huy đến phòng nghỉ tìm cô, nhìn thoáng qua liền thấy Lục Cảnh đang ngồi trên ghế sô pha.

Lục Cảnh ngẩng đầu nhìn ông, di động cầm trong tay, vẻ mặt thản nhiên, Mã Minh Huy không nhận được sự tôn trọng như ông tưởng tượng nên trong lòng cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.

Ông hỏi Lưu Dĩ Tình, "Lương Thần đâu?" 

Lưu Dĩ Tình nói, "Đang thay quần áo.”

Mã Minh Huy ừ một tiếng, nhìn Lục Cảnh, ân cần nói: “Mỗi tuần cậu đều đến đây ủng hộ bạn gái?”

Lục Cảnh trả lời thẳng thừng một câu: “Nên làm”

Lương Thần lúc này mới bước ra, cô cười nói: “Đạo diễn Mã đến rồi."

"Ừ, đêm nay biểu diễn rất thành công, tôi sợ cô vì những chuyện khác ảnh hưởng đến phong độ, có vẻ như là tôi lo lắng quá rồi." Mã Minh Huy nói, "Lúc diễn tập thấy cô thất thần, tôi còn lo lắng sợ hãi.”

Lại nói, "Chương trình đến bây giờ chỉ còn lại bốn ca sĩ, tuần sau cố gắng hết sức để vào chung kết, biết đâu lại giành giải quán quân.”

Lương Thần mỉm cười, "Cảm ơn đạo diễn Mã, nhưng có thầy Trương và cô Chung ở đây, tôi cố gắng tranh vị trí thứ ba cũng được rồi."

Mã Minh Huy vỗ vai Lương Thần, “Đừng nói như vậy, thầy Trương và cô Chung lần nào cũng khen cô? Đều nói hậu sinh khả úy?”

Mã Minh Huy cười hiền hậu nhưng Lục Cảnh lại nhìn chằm chằm bàn tay ông đang đặt trên vai Lương Thần với ánh mắt không tốt.

Trong lòng Mã Minh Huy chỉ cảm thấy không thể hiểu được.

Người trẻ hiện nay, tính chiếm hữu cũng mạnh quá.

Ông thu tay lại, còn muốn nói gì đó thì trợ lý của ông đột nhiên đi vào, nói vào tai ông vài câu, sắc mặt ông thay đổi, vội vã ra ngoài.

Lục Cảnh nhìn bóng ông ta, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt.

Lúc Lương Thần quay lại, nụ cười này đột nhiên hóa thành nụ cười mưa thuận gió hòa.

Lục Cảnh cùng Lương Thần đi ra ngoài, Lương Thần lên xe của mình còn Lục Cảnh đi tới bãi đậu xe.

Cậu ngồi trong xe rồi gọi điện thoại cho ông nội Lục.

"Ông ơi, sao ông còn chưa ra?"

"Ra đây." 

Vài phút sau, ông bà nội Lục xuất hiện ở bãi đậu xe, phía sau còn có mấy người đi theo ——  phó giám đốc đài truyền hình Bắc Nguyên, tổng giám chế “Đỉnh Phong Ca Đàn”...

Ông nội Lục vẫy tay với Lục Cảnh, nói với bà nội Lục đứng bên cạnh: "Chị Tiểu Quân, đừng nói nữa, Tiểu Cảnh đang đợi chúng ta."

Bà nội Lục nói với những người phía sau: "Vậy thì tôi tổng kết đơn giản một chút, hướng đi của chương trình nhất định phải hài hòa, phù hợp với các giá trị xã hội chủ nghĩa, chủ trương tích cực và tiến bộ, còn giải trí hại người là trái với chủ trương của Đảng."

Những người phía sau liên tục gật đầu, "Ông Lục, bà Lục, chúng tôi cho xe đưa ông bà về."

"Không cần, không cần." Ông nội Lục nói: "Cháu trai của chúng tôi đang đợi chúng tôi." 

Hai người vui vẻ đi tới, sau khi lên xe liền vẫy tay với những người bên ngoài, "Đi đi, đừng tiễn."

Lục Cảnh không nhìn ra ngoài cửa xe mà một chân đạp ga lái đi.

"Đứa nhỏ này..." Ông nội Lục nói, "Đã nói với con bao nhiêu lần, nên lái xe chậm hơn."

Lục Cảnh khịt mũi hai tiếng.

Trên đường đi, ông bà nội Lục hàn huyên với nhau.

Từ chương trình của đài truyền hình Bắc Nguyên đến trưa mai ăn gì.

Bà nội Lục nói: “Sáng mai đi mua gà rồi làm món gà kho cho cả nhà.”

Ông nội Lục bĩu môi, "Tôi muốn ra ngoài ăn lẩu."

"Ít ăn mấy thứ không lành mạnh đó đi." Bà nội Lục nói: "Lần trước kiểm tra sức khỏe, bác sĩ bảo ông phải chú ý đến cholesterol."

Ông nội Lục: "Biết rồi, biết rồi, ngày mai ——"

Lục Cảnh đột nhiên chen vào: "Ông nội, ông đã viết thư tình cho bà nội chưa?"

Lục Cảnh thình lình hỏi, ông nội Lục không kịp phản ứng thì bà nội Lục vội vã nói: "Không viết không viết, chúng ta thời đó không thịnh hành cái này."

"Chị Tiểu Quân, sao bà lại nói hươu nói vượn vậy?" Ông nội Lục nói, "Ông viết nhiều lắm, bà con vẫn còn giữ chúng đến giờ đó."

"Nói bậy!" Bà nội Lục nói: "Làm sao tôi có thể cất giữ mấy cái đó chứ?"

Ông nội Lục nháy mắt với Lục Cảnh, "Năm ngoái tôi thấy chúng còn trong tủ quần áo."

"Đó là đơn xin gia nhập Đảng, ông đừng nói bậy!"

Ông nội Lục: "..."

Lục Cảnh cân nhắc một chút nói: "Ông nội, dạy con với."

"Sao?" Ông nội Lục hỏi: "Con định viết thư tình cho cháu dâu à?"

"Dạ." Lục Cảnh nói: "Cô ấy yêu cầu."

Ông nội Lục cười, vẻ mặt rất có tinh thần nói: “Về nhà tìm cho con một số sách tham khảo.”

Lục Cảnh hỏi: "Cái này có sách tham khảo?"

"Tất nhiên."

*

Ban đêm, Lương Thần nằm trên giường trằn trọc, cứ mười phút lại lật qua các nền tảng mạng xã hội khác nhau. Tại thời điểm này, màn trình diễn của cô tối nay là một cú giáng mạnh khiến những người nói cô hát nhép không nói nên lời.

Đồng thời, công ty đã đưa ra một tuyên bố rằng sẽ sử dụng các biện pháp pháp lý để giải quyết các tin đồn liên quan. Trong vòng chưa đầy mười phút, những tài khoản marketing từng nói Lương Thần hát nhép lũ lượt đứng ra xin lỗi.

Lương Thần không quan tâm đến những chuyện này nhưng cô quan tâm đến ý kiến ​​của người nghe bình thường. Khi thấy tin đồn đã biến mất, dù trong ngực thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng không khỏi phiền muộn.

Miệng bịa đặt tin đồn, sau lại vắt giò chạy đi bác bỏ tin đồn.

Cô thoát Weibo, mở WeChat, thấy mọi người trong nhóm làm việc vẫn đang giận dữ nói về chuyện này.

Viên Kha Kha bất ngờ gửi một tin nhắn thu hút sự chú ý của mọi người.

Viên Kha Kha Không Tròn Vo: “Mọi người xem chưa? Ôn Đế bị bóc phốt?”

Con Cá Nhỏ: “whaaaaaaat???”

Joke: “Bóc phốt gì?”

Gái 98k Đáng Yêu: “Có chuyện gì vậy?”

Viên Kha Kha quăng ra mấy tấm ảnh, trong một mục tin đồn nổi tiếng trên một mạng xã hội, ai đó đã lấy được ảnh chụp cấp ba của Ôn Đế.

Thật luộm thuộm với cặp kính cận dày cộp như đít chai, mũi tẹt và mặt bánh bao, hoàn toàn khác so với hiện tại.

Nhát dao này cũng thật nặng.

Viên Kha Kha Không Tròn Vo: “Có nhiều người hồi cấp ba biết cô ấy chạy đến đưa tin, còn lấy bảng điểm trong lớp ra, xếp khoảng nửa cuối, người kia còn tệ hơn.”

Gái 98k Đáng Yêu: “Thành tích có sao đâu? Cô ấy cũng không phải xây dựng hình tượng học bá.”

Viên Kha Kha Không Tròn Vo: “@Gái 98k Đáng Yêu Lục Cảnh nhà chị mỗi lần thi đều hạng nhất, lợi hại, lợi hại.”

Gái 98k Đáng Yêu: “Cũng tạm.”

Viên Kha Kha Không Tròn Vo: “Tiếp tục ăn dưa, tuy rằng Ôn Đế không xây dựng hình tượng học bá nhưng loại thành tích này bị đào ra cũng thực mất mặt. Hơn nữa không phải cô ấy luôn được biết là đẹp tự nhiên sao? Cái này thật là một cú tát trời giáng.”

Gái 98k Đáng Yêu: “…….”

Viên Kha Kha Không Tròn Vo: “Hiện tại tâm tình của em rất phức tạp, cô ấy bị bóc phốt, kỳ thật là vì ở buổi livestream kia đã nói mấy lời kia nên mới có nhiều người đi tìm hiểu đào ra.”

Gái 98k Đáng Yêu: “Tâm tình của chị cũng khá phức tạp.”

Viên Kha Kha Không Tròn Vo: [Hình ảnh]

Viên Kha Kha Không Tròn Vo: “Mọi người xem, còn có người tung tin nói hồi cấp ba cô ấy thường hay trộm đồ của bạn học.”

Gái 98k Đáng Yêu: “Không thể nào? Có thể đi Hàn Quốc làm thực tập sinh thì trong nhà hẳn là rất có tiền.”

Con Cá Nhỏ: “Cái này cũng khó nói.”

Viên Kha Kha Không Tròn Vo: “Còn có tin này nữa, chờ một chút em chụp cho mọi người xem.”

Viên Kha Kha Không Tròn Vo: [Hình ảnh]

Con Cá Nhỏ: “Bà nó, cấp ba đã ngủ cùng với đàn ông giới thượng lưu?”

Gái 98k Đáng Yêu: “Không thể nào?”

Joke: “Hồi cấp ba ngoại hình cô ấy…Không phải tôi nói chuyện khó nghe, tôi thật sự không nghĩ có người nhìn trúng cô ấy.”

Viên Kha Kha Không Tròn Vo: “Thực ra, em cũng…”

Viên Kha Kha Không Tròn Vo: [Hình ảnh]

Trong ảnh người tung tin nói: “Dù trông không được đẹp lắm nhưng lỡ đâu người ta sống tốt thì sao? Hơn nữa không phải người giới thượng lưu thích em gái học sinh sao, bởi vì ngây thơ đó [doge]”

Lương Thần lên các trang mạng xã hội xem, quả nhiên, mấy trang đưa tin bát quái mấy ngày nay về cô đều đang thảo luận về Ôn Đế.

Nguồn gốc là do cô ấy đã nói trong buổi livestream, "Tôi và Lục Cảnh là bạn học cấp ba."

Lương Thần gửi một số ảnh cho Lục Cảnh.

Gái 98k Đáng Yêu: “Này là thật?”

Thật lâu sau Lục Cảnh mới trả lời.

Đại Thần: “Đây là cái gì?”

Gái 98k Đáng Yêu: “Tin hot của Ôn Đế.”

Phải một lúc lâu sau, cậu mới trả lời.

Đại Thần: “……”

Đại Thần: “Không biết, không để ý.”

Gái 98k Đáng Yêu: “Còn có người nói cấp ba cô ấy đã ngủ với người giới thượng lưu.”

Đại Thần: “Sao?”

Gái 98k Đáng Yêu: “Em không hiểu.”

Lục Cảnh không trả lời lại tin nhắn.

Gái 98k Đáng Yêu: “Anh đang làm gì vậy? Trả lời tin nhắn quá chậm.”

Đại Thần: “Đọc sách.”

Gái 98k Đáng Yêu: “Muộn vậy mà vẫn còn học?”

Đại Thần: “Ừ.”

Gái 98k Đáng Yêu: “Được rồi, không quấy rầy anh, em đi ngủ.”

Đại Thần: “Đừng ngủ, lát nữa anh gọi điện thoại cho em.”

Gái 98k Đáng Yêu: “Anh không phải học sao?”

Đại Thần: “Anh học viết thư tình.”

Gái 98k Đáng Yêu: “Cái này còn cần đọc sách để học?”

Đại Thần: “Ừ, lần đầu tiên viết.”

Gái 98k Đáng Yêu: “......”

Gái 98k Đáng Yêu: “Cho em xem anh viết cái gì.”

Đại Thần: “Còn chưa viết xong.”

Gái 98k Đáng Yêu: “Cho xem đi, có chút tò mò.”

Đại Thần: “Anh mới viết có hai câu à.”

Gái 98k Đáng Yêu: “Cho xem, cho xem đi.”

Đại Thần: “........”

Đại Thần: [Hình ảnh]

Lương Thần mở ảnh to ra, chỉ có hai câu trên một tờ giấy trắng sạch sẽ.

Nét chữ của Lục Cảnh tuấn dật dũng cảm, cảnh đẹp ý vui.

Chỉ là nội dung hơi khó diễn tả.

“Anh thích em, giống như kiên định với phương châm Đảng, trăm năm không đổi.

Anh thích em, giống như sinα2+cosα2, trước sau như một.”

Lương Thần: “……”

Gái 98k Đáng Yêu: “Anh đọc sách gì?”

Đại Thần: “Tuyên ngôn Đảng Cộng Sản và Hình Học Cao Cấp.”

Gái 98k Đáng Yêu: “.......”

Đại Thần: “Không hài lòng à?”

Gái 98k Đáng Yêu: “Anh vẫn nên đi viết chương trình đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.