Trở về phòng ngủ, người cũng vắng vẻ.
Ba tên kia vẫn liên tục hỏi Lục Cảnh làm sao mà theo đuổi được Lương Thần, ồn ào đến tận cửa ký túc xá, lúc nhìn thấy một hình bóng quen thuộc mới im miệng.
“Cố Phi Minh?” Chu Châu bước đến, “Cậu ở đây chờ ai vậy?”
Mặt Cố Phi Minh đầy tang thương, nhìn chằm chằm Lục Cảnh: “Người anh em, nói chuyện một chút.”
Lục Cảnh hất hàm, “Ở đây nói đi.”
Cố Phi Minh thấy phía sau cậu còn có mấy người, không thể để mất mặt được, nháy mắt với Lục Cảnh: “Ai da, tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu.”
Lục Cảnh: “……?”
Cố Phi Minh không đoái hoài xung quanh, lôi kéo Lục Cảnh đến một ven một con đường nhỏ, thấy bốn phía không có người, mới nói: “Người anh em, làm người tốt thì làm đến cùng, đưa Phật thì đưa đến tây phương.”
Lục Cảnh nhìn cậu đề phòng: “Cái gì?”
Cố Phi Minh gãi gãi lỗ tai, nhỏ giọng nói: “Tôi sắp không giả được nữa rồi, mỗi ngày Tề Kỳ đều bắt tôi mang cô ấy chơi game, tôi sắp lộ tẩy!”
Lục Cảnh bình tĩnh nói: “Cho nên?”
“Tối mai cậu giúp tôi với!” Cố Phi Minh kéo cánh tay Lục Cảnh, “Đánh hai trận.”
Lục Cảnh: “Không được.”
Lục Cảnh dứt khoát cự tuyệt, Cố Phi Minh thật cảm thấy đất trời sụp đổ: “Tại sao?!”
“Tôi không mang theo con gái khác.” Lục Cảnh nói.
“Cậu không phải mang mà!” Cố Phi Minh nói, “Cô ấy cũng không biết là cậu, giống như chúng ta lần trước vậy, được không? Sau này tôi sẽ báo đáp cậu hậu hĩnh.”
“Không được.” ngữ khí Lục Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-thuong-de-tranh-tham-thich-kho-phong/1707846/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.