“Rất ngoan.” Lương Thần không nhịn được nói.
Lục Cảnh lại bực bội: “Đừng nói anh như thế, coi anh giống con nít vậy."
“Sặc.” Tôn Bân Úc cười nói: “Vốn dĩ là vậy mà.”
“Anh thử lặp lại lần nữa xem?” Lục Cảnh lên đạn, uy hϊế͙p͙ Tôn Bân Úc, “Ai là con nít?"
“Anh anh anh!” Tôn Bân Úc đầu hàng ngay lập tức, “Anh, bạn nhỏ à, hạ súng xuống đi bạn nhỏ.”
Lục Cảnh hạ súng xuống, hừ lạnh một tiếng.
“Thần Thần, lại đây, cho chút thuốc nè.”
“Anh kêu ai?”
Lương Thần và Lư Hướng Thần cùng đồng thanh đáp.
Nói xong, Lương Thần liền hối hận. Cô nghe thấy Lục Cảnh cười cực kỳ vui vẻ: “Em cảm thấy anh đang gọi ai?”
Lư Hướng Thần thức thời không nói lời nào, Lương Thần càng nói không nên lời, chỉ có Tôn Bân Úc không biết tốt xấu mà nói: “Tởm lợm.”
“Chê tôi tởm lợm, vậy anh cũng đi tìm bạn gái đi?”
“Hứ, cậu khích ai đó?”
“Anh đó, bao nhiêu năm rồi mà thấy anh vẫn chưa tìm được bạn gái.”
“Anh……!”
“Anh cái gì anh?” Lục Cảnh nói, “Lúc nào anh mới có thể mang bạn gái đến làm tôi tởm lợm.”
Tôn Bân Úc nghẹn nửa ngày mới nói: “Anh chỗ nào giống nam sinh mấy đứa, ăn no không có chuyện gì chỉ biết tìm bạn gái yêu đương.”
Lục Cảnh hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào.
Tôn Bân Úc: “Vẫn là anh khá trâu bò.”
Lục Cảnh đang muốn tiếp tục cười nhạo Tôn Bân Úc, liền nghe được anh nói: “Anh ăn không đủ no.”
Lục Cảnh: “……”
Rốt cuộc cọng dây thần kinh bình thường nào của bản thân mới có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-thuong-de-tranh-tham-thich-kho-phong/1707840/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.