Hóa ra, cách để gặp cô lại đơn giản như vậy, nhưng sao chàng phải suy nghĩ lâu đến thế, năm năm sống trong mòn mỏi đợi chờ quả thật lãng phí, chỉ cần được ở cùng cô, cho dù làm cây cỏ súc sinh chàng cũng cam tâm tình nguyện…
Tân Dao bay về phủ tướng quân như người mất hồn. Đêm nay lại là một đêm cô tịch, ánh trăng mông lung nhợt nhạt, văng vẳng tiếng côn trùng mùa hạ kêu râm ran. Hoắc Tu vốn làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, lúc cô về đến phủ thì chàng đã nghỉ ngơi. Tân Dao thấy Hoắc Tu nằm trên giường liền đi tới co người nằm cạnh, bàn tay khe khẽ vuốt ve gương mặt chàng, tiếc là chạm không được, cô bèn nhích gối lại gần hơn: “Phu quân.” Tân Dao gọi nhỏ, nhưng chàng vẫn cứ nhắm mắt, dáng vẻ tĩnh lặng mà âm trầm. Cô ngây ngẩn nhìn chàng, qua một lát mới nói: “Phu quân à, nếu chàng cưới công chúa Phượng Hoa, tương lai trước mắt sẽ vô cùng sáng sủa, lúc đó sẽ có biết bao người hâm mộ chàng. Một ngày nào đó hãy quên thiếp đi, chàng còn trẻ, sau này vẫn phải lập gia đình, không phải sao?
Cô tin chàng sẽ lấy được một người vợ tốt. Quỷ hồn không thể nằm mơ, vì thế cô sẽ thường xuyên lui tới thăm chàng chàng vào buổi tối. Tân Dao cảm thấy chỉ cần yên lặng nhìn chàng như vậy cũng đủ rồi.
Qua mấy ngày, hoàng đế lại triệu kiến Hoắc Tu. Tuy nói là bàn bạc chuyện chiến sự nhưng cuối cùng vẫn vòng vo đến chuyện hôn sự của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-the/3198446/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.