Thời đại ngày càng phát triển không ngừng, thần đương nhiên cũng phải tiến theo thời đại. 
Lúc này Anute đang giảng giải cho Hàn Hiểu về quy tắc của Thần Giới. 
“Cũng giống như di dân, ta muốn ở lại một quốc gia nào đó thì nhất định phải được chính phủ của nước đó cho phép”. 
Trong đầu Hàn Hiểu lập tức hiện ra một dấu chấm than to đùng. 
“Chính phủ cho phép? Vậy cái…Đảng  chính là theo chủ nghĩa Mác vô thần luận giả….”. 
“Nghĩ cái gì vậy?”.Anute liếc mắt nhìn người bạn đời của mình một cái: “Ta chỉ nói đến Thần Giới”. 
“Nói như vậy …”.Hai mắt Hàn Hiểu lập tức sáng lên: “Em có thể có cơ hội nhìn thấy thần tiên Trung Quốc sao? Ngọc Hoàng Đại Đế? Vương Mẫu Nương Nương? Hay là Quan Âm Bồ Tát?”. 
Mãn nguyện mà nằm trên ghế Salon, khóe miệng Anute cong lên, cánh môi mỏng tuyệt đẹp phun ra hai chữ. 
“Cà phê”. 
Hứ! Hàn Hiểu tức giận dùng ánh mắt giết người, cuối cùng, vẫn là lòng hiếu kỳ chiến thắng, ngoan ngoãn đi pha cà phê. 
Ly cà phê thơm ngon đưa lên, Hàn Hiểu chớp chớp mắt nhìn Anute. 
Đối phương cúi đầu nhấp một hơi. 
“Đắng quá”. 
Đắng cái đầu anh a! 
“Ta chém đấy, Anute, anh đừng có quá phận”. 
Hàn Hiểu gào lên rồi nhảy lên ghế salon, liều mạng lắc lắc cổ đối phương. 
“Khụ khụ, đừng có lắc, ta nói”.Anute vội vàng để ly cà phê trong tay xuống, khẽ vỗ về cơn nóng giận của người tình bé nhỏ. 
“Thần Linh cũng có phạm vi hoạt động, trên cơ bản dựa vào khu vực mà phân chia.Đông Á, Đông Nam Á, Bắc Âu, Châu Phi, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-than/1216247/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.