Không gian là một mảnh mờ mịt u tối, phải nói, thế giới trước mắt đều được các mảng lớn mảng lớn u tối cấu tạo thành.Hàn Hiểu một mình đi trong con đường nhỏ hẹp.Con đường nhỏ uốn lượn trải dài như kiểu ruột dê, không có đưởng đi xuống dưới cũng không nhìn thấy cuối con đường.
Hàn Hiểu không biết mình có chọn đúng không, cậu quay đầu lại, phát hiện con đường phía sau không biết tại sao đều biến mất hết, cậu từng bước từng bước đi về phía trước, bóng tối phía sau cũng tăng thêm một phần.Hàn Hiểu sợ tới mức càng bước nhanh chân hơn, nhưng bóng tối phía sau cũng thôn tính nhanh hơn, tăng tốc theo sát phía sau.Có điều cậu phát hiện ra, tốc độ thôn tính tỉ lệ thuận với bước chân của mình, cậu dừng lại, không gian hắc ám phía sau cũng không tăng thêm.
Hàn Hiểu thoáng yên lòng, bước chân từ từ chậm lại, có điều cậu lại lo lắng cho đứa bé nói chuyện với cậu lúc trước.
“Nhóc còn ở đó không? Này…nhóc không sao chứ?”.
Gọi vài tiếng, bốn phía vẫn là một khoảng không vắng lặng.Hàn Hiểu nóng nảy, trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, tay gắt gao đặt lên bụng, nhưng phát hiện ra nhiệt độ ở chỗ đó thấp hơn nhiệt độ cơ thể cậu! Cậu suốt ruột đi loạn xạ như rồi mất đầu, con đường này không biết phải đi đến bao giờ, không biết đứa bé kia có chờ được đến lúc đó không.
Hàn Hiểu cảm thấy một trận hoảng hốt không rõ tại sao, chẳng biết vì sao, cậu không chút nghi ngờ đó là con của cậu, tuy rằng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-than/1216231/chuong-3-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.