6 giờ 30 sáng, Hàn Hiểu mang theo khuôn mặt mệt mỏi đứng ở trước cửa trạm xe điện ngầm.Mặt tái nhợt không chút máu,bộ quần áo công sở vừa vặn phác họa ra dáng người thon gầy của cậu, nhưng mà với vẻ mặt đờ đẫn của cậu khiến cho người ta không tự chủ được liên tưởng ngay đến một xác chết di động.Bên cạnh có mấy cô bé đang vội vàng đến trường nhìn thấy Hàn Hiểu liền chỉ chỏ rồi lui lại sau mấy bước.
5 phút sau, xe điện ngầm rít lên rồi từ từ tiến vào trạm.Rõ ràng là vẫn còn sớm mà người lên tàu không hề ít, đa số là các thí sinh dự thi vào cao đẳng đang căng thẳng lo chuyện bài vở.
Hàn Hiểu dựa vào tay vịn của chỗ ngồi, có chút buồn ngủ.Bỗng nhiên, tàu điện ngầm đang yên ổn thì lắc lư một hồi, cậu buồn bực mở mắt ra, kì lạ thật, sao không nghe thấy loa thông báo nhắc nhở?
Trống không.
Bốn phía đều trống không.
Vừa rồi trên tàu còn ngồi đầy người, lúc này một bóng người cũng không có. Hàn Hiểu rùng mình một cái, lòng bàn tay đang cầm chiếc cặp tài liệu cũng đổ đầy mồ hôi.
“Xẹt xẹt” bóng đèn trên trần xe bắt đầu chập chà chập chờn, sau đó là ánh sáng mờ dần dần tắt đi, bắt đầu từ toa xe đầu tiên, rồi từng chiếc từng chiếc bóng đèn một tắt, cuối cùng là toàn bộ xe chìm vào trong bóng tối trống trải.
Toàn bộ xe đều bị tắt đèn, duy chỉ có toa của Hàn Hiều là vẫn còn sáng.
Hàn Hiểu không thể cất lên tiếng được, cổ họng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-than/1216229/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.