Cố Hoài Dương có điểm ngoài ý muốn, “Cha anh là luật sư?” Y biết địa vị của luật sư ở nước ngoài rất cao, cơ hồ là sánh ngang với bác sĩ, mẹ của y vẫn luôn hi vọng y trở thành luật sư, tương lai có thể có cơ hội ra nước ngoài làm việc.
“Đúng vậy.” Nhiếp Minh Viễn mỉm cười nói tiếp, “Anh có một đứa em trai, ngày trước từng làm ca sĩ, sau khi trải qua một đoạn thời gian sống trong giới giải trí thì đã giải nghệ, trở về Anh.”
Cố Hoài Dương là con trai duy nhất trong gia đình, cho nên rất hứng thú, “Có em trai cảm giác thế nào?”
“Cậu nhóc lúc tám tuổi được cha của anh nhận nuôi.” Nhiếp Minh Viễn đáp, “Tình cảm có thể không được như anh em ruột thịt, bất quá lúc nó xảy ra vấn đề anh vẫn luôn bảo vệ nó, anh cho rằng đây chính là tình cảm giữa anh em.”
“Anh là một người anh trai tốt.” Cố Hoài Dương an ủi vỗ vỗ vai hắn.
Nhiếp Minh Viễn hơi ngẩn ra, sau đó nhìn Cố Hoài Dương, “Em nghĩ anh là người tốt?”
“Anh chính là người tốt.” Cố Hoài Dương rất tự tin khẳng định.
Ánh mắt Nhiếp Minh Viễn nhu hòa, “Chỉ có em mới nghĩ thế.” Trong mắt mọi người hắn chẳng khác nào một người âm hiểm độc ác, nhưng lúc ban đầu hắn không phải như thế, thời điểm năm hai mươi tuổi hắn muốn ra ngoài trải nghiệm, rời bỏ cha mẹ, rời đi quốc gia thân thuộc, một thân một mình bay qua Trung Quốc, liều mạng tìm kiếm con đường sống, ngôn ngữ không thông, món ăn không quen,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-than-mac-hac-hoa/1216193/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.