Nhiếp Minh Viễn khách khí nhận lấy, thuận tiện đem túi giấy đựng bánh kem cùng rượu đỏ đặt lên bàn trà, “Khó có dịp được mời đến dùng cơm, không biết em thích gì nên tôi mua đại một ít bánh kem cho em.”
Cố Hoài Dương lộ ra vẻ mặt khó xử, “Không cần khách khí như thế…” Mời hắn đến ăn cơm là chuyện giữa bạn bè với nhau, đồng thời mượn cơ hội trả nợ lại lần dùng cơm lần trước, nào nghĩ đến hắn lại mang quà tới nhà, vô hình đem đến cho y một tầng áp lực.
“Lần đầu tới cửa thăm hỏi, theo lý nhất định phải vậy.” Nhiếp Minh Viễn nở nụ cười mê người, “Lần sau tôi sẽ tay không mà đến.”
Cố Hoài Dương nhìn Nhiếp Minh Viễn, trong đôi mắt đen tràn đầy sự ngạc nhiên, “Anh không ngại chỗ tôi sống sao? Lần sau còn muốn tới?”
“Chỉ cần em mời tôi tuyệt đối sẽ đến.” Nhiếp Minh Viễn bày ra thái độ tao nhã khuôn phép, nhìn vào phòng bếp chất đầy rau dưa, “Em có cần tôi phụ một tay không?”
Cố Hoài Dương đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền thoát áo vest nói: “Không cần, anh cứ nghỉ ngơi đi, tôi rất nhanh sẽ làm xong thôi.” Người tới là khách, có lý nào lại để hắn giúp một tay.
“…Được rồi.” Nhiếp Minh Viễn khó có dịp không miễn cưỡng, nhìn Cố Hoài Dương bận bộn chạy vào bếp, lực chú ý lại quay trở về căn hộ của y, vì khó có cơ hội nhanh như vậy đã được mời tới nhà làm khách, liền hứng thú ngắm nhìn bốn phía.
Căn hộ rộng khoảng năm mươi mét vuông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-than-mac-hac-hoa/1216133/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.