Chết tiệt! Dường như càng nghĩ càng thái quá! Nhiếp Minh Viễn dùng ý chí áp chế lại suy nghĩ trong đầu, nhìn thẳng Cố Hoài Dương, phát hiện Cố Hoài Dương hoang mang nhìn hắn mới nhận ra vừa rồi hắn không trả lời câu hỏi của y, hắn cười nhạt, “Cô ấy tốt hơn nhiều rồi.”
“Anh xem ra rất quan tâm cô ấy.” Trong giọng điệu Cố Hoài Dương thoáng một tia suy tư.
Nhiếp Minh Viễn ngẩn ra, không nghĩ đến Cố Hoài Dương lại cho rằng người hắn quan tâm là nữ nghệ sĩ kia, bất quá trước sau hai lần đều dùng lý do đó mà tới thăm y, không tránh khỏi làm y hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này cũng không cần thiết phải giải thích, hắn không nhanh không chậm xốc hộp đồ ăn trên tay lên, nói: “Trên đường đi tôi có mua bữa sáng, nếu không ngại cùng nhau ăn đi.”
“Được không?” Cố Hoài Dương thấp thỏm hỏi.
Nhiếp Minh Viễn cười cười, đôi mắt tựa như bảo thạch sáng lấp lánh, “Dĩ nhiên, tôi mua rất nhiều, một người ăn chắc chắn không hết.”
“Cám ơn.” Tại một nơi dưới đáy lòng Cố Hoài Dương bỗng trở nên mềm mại, lần đầu tiên có người cùng y ăn điểm tâm, phát hiện Nhiếp Minh Viễn vẫn còn đứng ngoài cửa, thoáng chốc trách cứ bản thân chập chậm, y nghiêng thân người để cho Nhiếp Minh Viễn đi vào.
Quả thật giống như lời Nhiếp Minh Viễn nói, hắn mua rất nhiều điểm tâm, phân lượng xem ra đủ để bốn người ăn. Có cháo yến mạch, bánh bông lan sữa, bánh trứng cuộn thịt xông khói và nấm, đùi gà nướng táo hương, sandwich phô mai cá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-than-mac-hac-hoa/1216124/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.