Người cảm thấy khó tin không chỉ có y, Karl hôm qua mới nhìn thấy Cố Hoài Dương tới tổ kịch mượn trang phục, thế mà hôm nay lại chạy đến đây làm nhân viên hậu trường, không phải ở tổ kịch bên kia bị khai trừ rồi chứ? Còn dám để mắt đến tổ kịch bên này, “Cậu tại sao lại nghỉ việc?”
Cố Hoài Dương biết nếu không giải thích sẽ có hiểu lầm, nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào, chung quy tổ kịch của y lần trước không có điểm gì tốt, trong lúc nhất thời, y trầm mặc cúi thấp đầu, suy nghĩ phải giải thích thế nào mới không mất lễ.
Karl dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn y, biết y không muốn nói nhiều, nhưng sự xuất hiện của y lúc này quá mức kỳ quặc, thậm chí có ý tưởng không muốn lưu lại y ở tổ kịch. Lại nhớ đến thái độ của Nhiếp Minh Viễn đối với mình, hắn nguyện ý vì giúp y mà kêu anh cho y mượn trang phục! Thân là ông chủ của Canh Giờ, hắn thoạt nhìn không khác gì một diễn viên Anh quốc trong phim điện ảnh, đối đãi với bất luận người nào cũng là thái độ tao nhã, nhưng bàn về thủ đoạn để ngươi rợn cả tóc gáy, quả thật, không ai không dám vâng lời của Nhiếp Minh Viễn.
Thế là, dù không thích Cố Hoài Dương lưu lại tổ kịch, anh vẫn không để y rời đi, chẳng qua tìm một lý do nào đó rồi gọi cho Nhiếp Minh Viễn, để hắn quyết định có hay không lưu lại Cố Hoài Dương, ngoài ý muốn chính là Nhiếp Minh Viễn không nghĩ ngợi gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-than-mac-hac-hoa/1216104/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.