Cố Hoài Dương ngẩng đầu, đối diện đôi con ngươi kim sắc, nam nhân kia tựa hồ nghe được đoạn đối thoại của y cùng bảo tiêu, mới có thể hỏi có hay không muốn mượn trang phục, Cố Hoài Dương trong lòng dâng lên một chút hy vọng, vội vàng nói, “Đúng vậy, không biết chỗ các anh có hay không?”
“Cho tôi xem tấm hình.” Nam nhân so với gã to lớn kia thái độ ôn hòa hơn, thoạt nhìn tựa như một vị Thiên sứ thân thiện.
Cố Hoài Dương đi qua, gã bảo tiêu tựa hồ còn muốn ngăn y, lại bị Nhiếp Minh Viễn ám chỉ thối lui sang một bên, nhìn một Cố Hoài Dương lai lịch không rõ đến gần hắn, Cố Hoài Dương đem hình đưa cho Nhiếp Minh Viễn, sợ hãi gã kia sẽ lại đến lôi y ra.
Nhiếp Minh Viễn cẩn thận nhìn hình nói: “Chỗ tôi có bộ này.”
Cố Hoài Dương nhanh chóng vực dậy tinh thần, “Có thật sao?”
“Đúng vậy, cách đây không lâu có một diễn viên đã mặc qua bộ này, so với của cậu cũng có chút giống nhau.”
Cố Hoài Dương tựa như người đã đến đường cùng vừa lúc lại được rạng đông chiếu rọi ra một con đường, đôi mắt đen nhánh trong suốt như mang tinh quang chớp động, “Có thể cho tôi mượn không?”
Nhiếp Minh Viễn hơi ngẩn ra, chỉ cảm thấy nam nhân trước mắt này rất chói mắt, khẽ mỉm cười, nói: “Cậu cùng Karl, nhân viên trang phục ở đây nói qua một chút, tôi tin tưởng hắn ta sẽ cho cậu mượn.” Chỉ hậu trường nói, “Hắn hẳn đang ở trong đó.”
“Cảm ơn anh.” Cố Hoài Dương trong lòng như nở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-than-mac-hac-hoa/1216099/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.