Nhiều tháng sau, khi anh và cô trở thành đôi bạn tri kỉ, anh quên mất đi một người nào đó sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại anh nữa, anh cho đó là mối tình đầu và đau nhất. Anh không muốn bị lừa dối thêm lần nào nữa. Từ đó, anh không thèm để ý tới cô gái nào dù có theo đuổi anh, nhất quyết cũng bị đẩy ra. Anh muốn phấn đấu sự nghiệp, không muốn yêu đương làm mù quáng tương lai...Nhưng anh nào biết, có một cô gái đang mòn mỏi chờ anh mỗi ngày nhưng chỉ là hư vô. Cô ấy đang gần như đang chuẩn bị kết hôn với ai kia. Người cướp đi tình yêu của hai người...
Mỗi lần thấy anh mỉm cười với cô bạn ấy, lòng ngực cô lại nhói lên từng hồi, chỉ biết ngậm ngùi đứng đằng xa quan sát, những ngày đó cô như rơi vào trạng thái mất ngủ mất ăn mấy ngày cũng chỉ vì anh. Cái cảm giác như có một cục đá đè vào chân mình khiến mình không thể thoát ra được, mỗi lần nhớ đến anh cô không tài nào suy nghĩ tốt lên một chút nào.
Rồi cũng đến ngày cưới,chiếc váy trắng kia mang một vẻ u buồn rũ rượi, cô đứng sánh đôi cùng với người mà cả đời cũng chẳng thể yêu nổi. Hai người mỉm cười trong sự gượng gạo, tất cả đều có một khoảng trời riêng, một người yêu riêng. Nhìn quan viên hai họ, quan khách vui tươi nhưng ai đâu biết rằng, có người trái ngược lại, đau gấp trăm lần. Ngày đó cô có mời anh đi đám cưới và anh đã đồng ý. Đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-phuong-quyen/1863495/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.