Mấy ngày nay, Mịnh chỉ lo tìm cách điện cho Quyên nhưng tất cả đều vô vọng, vì không quan tâm đến việc học nên anh bị sơ sút rất nhiều làm cho anh nhức cả đầu. Rồi đến ngày lễ được nghỉ, anh được về nhà. Ra khỏi cổng trường, anh cứ nghĩ mình là một gã tù nhân mới vừa được thả tự do. Mặt mũi phờ phạc, nhắc máy điện thoại điện Quyên. May mắn cô bất máy, anh vui vẻ hăng hái nói với người bên đầu dây kia
- Quyên hả?? Anh đây
- À ờ... Xin lỗi, tôi không phải Quyên...
Một giây làm cho anh mất đi niềm tin. Anh buồn bã hỏi.
- Anh là...???
- Tôi là bạn trai của Quyên, có gì không?
- Bạn trai??
Chưa nói xong, anh nghe bên kia đầu dây là tiếng của Quyên. Hình như cô mới vừa bước lại, giọng nói quen thuộc cất lên nhưng anh có thể nghe ở phía bên kia đầu dây " Ai vậy anh?"
* Tút tút*
Anh đứng đó thờ thẫn cả người. Đôi mắt thất thần nhìn xung quanh, nước mắt như muốn ứa ra khỏi đôi mắt mà chạy xuống. Anh không tin! Đó lại là giọng nói của cô...Anh không tin cô bỏ anh yêu người khác...Tất cả chỉ là giả tạo mà thôi!...
Anh không thèm quan tâm tới những thứ xung quanh. Đôi mắt như kẻ mất hồn..Anh đi tìm cô!. Đi trong vô vọng. Anh gặp được Khoa và Phường đang đi dạo phố. Hai người gặp lại anh vui lắm. Chạy lại anh trong tình trạng hết sức vui vẻ.
- Mịnh! Hôm nay anh được về nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-phuong-quyen/1863491/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.