Ngày thi cuối cùng đã kết thúc, Hiểu Khê vui vẻ bước ra khỏi phòng thi. Có thầy Phong Giản Triệt phụ đạo thật công hiệu, cô chắc mẩm mình có thể đạt điểm tối đa. Chợt có ai đó đứng trước mặt chặn đường cô. Hiểu Khê nhìn lên, giật mình. Thì ra là Đông Hạo Nam. Tránh voi chẳng xấu mặt nào, cô quay người định tìm đường khác. “Minh – Hiểu – Khê”, anh ta sẵng giọng gọi. Hiểu Khê đứng sững người, ngần ngừ nghĩ. Trời ạ, có chuyện gì thế nhỉ? Cô từ từ quay đầu lại, cười rất cầu tài: “Anh Hạo Nam gọi em à? Có chuyện gì không ạ?”. Thật trái với dự kiến, mặt Hạo Nam hôm nay lại rất thân thiện, giọng trìu mến hỏi: “Em thi tốt không?”. Hiểu Khê loạng choạng suýt ngã, trời ạ, anh ta lại quan tâm tới mình sao? Hôm nay thời tiết thay đổi đột ngột thế nhỉ? Cô ấp úng, mãi mới nói ra nổi: “Cũng tạm ạ. Sao anh biết hôm nay em thi?”. Hạo Nam đáp: “Tiểu Tuyền nói cho anh biết. Hừm, cô bé này thật là lẻo mép. Lúc này Hiểu Khê mới bình tâm lại. Chắc anh ta nhân tiện hỏi thăm thôi. “Cám ơn anh”, cô nói và đứng quan sát Hạo Nam hồi lâu. Sao anh ta không chịu đi nhỉ? Đứng ì ra đó làm gì thế không biết? “Còn gì nữa không anh?:, Hiểu Khê không nhịn nổi, hỏi tiếp. Hạo Nam đỏ bừng mặt: “Không… tôi…”. Đột nhiên Đồng xuất hiện, khom lưng chào và cất giọng trong trẻo: “Lão gia mời cô đến phủ”. “Hả?”, Hiểu Khê tròn mắt. Trong trí nhớ của cô hình như không quen ai là lão gia cả. Thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, Đồng giải thích: “Cha của Lưu Băng mời cô tới Liệt Viêm Đường”. Hiểu Khê hoảng hốt: “Sao lại mời tôi? Ông ấy cần gặp tôi có việc gì?”. Đồng vẫn lịch sự nói: “Mời cô theo tôi”. Hiểu Khê đau khổ, trời ạ, tự nhiên dính vào Mục Lưu Băng thật xui xẻo. Từ chối cũng không được mà nhận lời thì chả ra sao. Cô đành chào Hạo Nam rồi quay đi. Mắt Hạo Nam vụt tối sầm. Thế là Minh Hiểu Khê lại có dịp xuất hiện ở nhà Mục gia lần nữa. Lần này tới vào ban ngày nên cô ra sức ngắm nghía khu biệt thự này, thật là khác hẳn nhà của Đông Hạo Nam. Biệt thự nhà họ Đông là sự kết hợp giữa văn hóa phương Đông và phương Tây, còn nhà Mục gia lại hoàn toàn theo văn hóa truyền thống, mang nét đặc trưng cổ điển. Hiểu Khê được mời vào phòng khách được bày trí theo kiểu Nhật, tinh tế và tuyệt đẹp. Cô ngồi khoanh tròn trước bàn trà, tiếc nuối nghĩ rằng, giá không có người đàn ông với khuôn mặt u ám trong phòng này, không khí trong phòng hẳn thật tuyệt. Mục lão gia lạnh lùng cất tiếng: “Cô có biết Mục Lưu Băng đã có vị hôn thê không?”. Hiểu Khê hỏi lại: “Dạ, cháu biết, có phải là Thiết Sa Hạnh không ạ?”. “Đúng thế!”, ông ta đáp dõng dạc, mắt long lên sòng sọc như muốn dằn mặt với Hiểu Khê, nhưng chợt ông ngưng lại vì tấm mành cửa chợt lay động. Mục Lưu Băng bước vào, câm lặng. Khuôn mặt đẹp trai của anh ta trơ lỳ không chút cảm xúc. Cả căn phòng phủ một bầu không khí im lặng đến đáng sợ. Chẳng để ý gì đến bố mình, Lưu Băng bước đến bên Minh Hiểu Khê, cầm tay cô kéo ra khỏi phòng. “Lưu Băng. Đứng lại!”, Mục lão gia gằn giọng quát. Lưu Băng cứ trơ ra, im lìm như không nghe thấy gì. Mục lão gia tức giận, chộp ngay bình hoa cổ trên bàn ném thẳng về phía con trai. Minh Hiểu Khê vội vàng kéo mạnh Lưu Băng dạt về một phía. Chiếc bình hoa bay sạt qua trán anh, rơi xuống sàn “choang” một tiếng, vỡ tan. Hiểu Khê tức giận, la lớn: “Ông làm gì vậy? Lỡ anh ấy bị thương thì sao? Anh ấy là con trai ông cơ mà”. Mục lão gia vẫn trong cơn tức giận, gầm gừ: “Ta thà bóp chết nó từ lâu!”. Mục Lưu Băng vẫn không nói năng gì, cứ tiếp tục kéo tay Hiểu Khê bỏ đi. Hiểu Khê vừa đi vừa ngoái lại phẫn nộ nói tiếp: “Ông làm cha kiểu gì vậy? Sao nói với con ruột của mình như vậy chứ?”. Mục lão gia quát lớn: “Hãy tránh xa Lưu Băng ra… nếu không, đừng trách. Không ai có thể phá được cuộc hôn nhân giữa Lưu Băng và Thiết Sa Hạnh đâu”. Phải đi bộ rất lâu mới ra khỏi khuôn viên nhà họ Mục. Hiểu Khê giật mình nhìn xuống tay. Thì ra tay Lưu Băng vẫn nắm chặt tay cô, lạnh toát. Ngại ngùng, Hiểu Khê lén lén định rút tay mình ra khỏi bàn tay của anh ta. Nhưng mọi gắng sức đều không ăn thua. Tay của Lưu Băng vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, kiên định và vững chắc, nhất định không để cho cô thoát. Minh Hiểu Khê dừng lại, nhìn thẳng vào Mục Lưu Băng, băn khoăn không biết nên nói sao. Bỗng, Lưu Băng cất tiếng: “Minh Hiểu Khê, em có sợ không?”. Hừm, sợ à, cô nghĩ thầm, hình như mình chưa hề sợ hãi. Lưu Băng lại nói tiếp: “Nếu em sợ bị Mục Anh Hùng hãm hại thì…”. Hiểu Khê bất bình nói: “Mục Anh Hùng? Sao anh dám gọi thẳng tên bố như vậy?”. Lưu Băng vẫn rất kiên nhẫn nói hết: “Nếu em sợ, anh sẽ không để em bị liên lụy đâu”. Minh Hiểu Khê mỉm cười đầy kiêu hãnh: “Mục Lưu Băng, đây có phải ngày đầu tiên anh quen em không? Em đã từng bao giờ sợ hãi chưa? Dọa dẫm có tác dụng gì với em không? Em là Minh Hiểu Khê không sợ trời không sợ đất mà, đừng quên rằng em đã từng hai lần “tay không xuất chiêu” cứu anh”. Bàn tay của Lưu Băng từ từ ấm lại, nhưng vẫn không chịu buông tay Hiểu Khê ra. Hiểu Khê đột nhiên nhận ra có điều thật phi lý: “Ơ, tại sao bố anh dọa em nhỉ? Em có phải là bạn gái của anh đâu? Em có định phá hôn nhân định ước giữa anh và Thiết Sa Hạnh đâu? Thật oan cho em quá…”. Lưu Băng ngáp dài một cái, cắt ngang: “Anh đói rồi”. Minh Hiểu Khê gật gù: “Anh đói à? Ừ, trời tối rồi mà, vậy tạm biệt nhé!”, và gắng rút tay khỏi tay anh, nhưng vô ích. Lưu Băng thật ngang bướng, nói tiếp: “Chúng ta đến nhà em ăn cơm thôi”. Hiểu Khê ngơ ngác, ra sức thoái thác: “Ơ, ơ, sao lại nhà em? Không có đồ ăn đâu…”. Nhưng Lưu Băng không thèm nghe nữa, anh lôi tuột cô đi. Ở nhà Minh Hiểu Khê, cô vừa bưng món ăn cuối cùng lên, cởi tạp dề, ngồi xuống bàn và giục Lưu Băng: “Ăn đi anh. Em nấu đấy… Anh cứ yên tâm, các món này đều không cay”. Lưu Băng ngạc nhiên nhìn cô đầy thán phục. Chà chà, chỉ trong nửa giờ đồng hồ mà làm được nhiều món như vậy, quả không đơn giản. Lưu Băng ấp úng khen: “Em… hình như rất đảm đang”. Hiểu Khê cười rộn ràng: “Trời ơi, có gì đâu mà anh khen em quá vậy. Con cái mọi nhà đều phải biết làm những việc đó mà, để đỡ đần bố mẹ chứ. Các anh là công tử nhà giàu, từ nhỏ đã có kẻ hầu người hạ, tất nhiên là không phải làm rồi”. Mục Lưu Băng ngồi ngẩn cả ra, trầm tư quên cả gắp thức ăn. Hiểu Khê giật mình, giằng lấy bát cơm của Lưu Băng, ra sức nhồi nhét đồ ăn và dặn liên tục: “Thôi anh ăn nhanh lên. Bụng anh không tốt càng phải chú ý ăn uống, ăn đúng giờ cũng rất quan trọng… Nể mặt em một chút được không, các món em làm toàn những món nổi tiếng, tuy không bì được với anh Giản Triệt nhưng cũng không đến nỗi khó nuốt đâu”. Trước khi ăn, Lưu Băng chợt bật ra hai tiếng “cám ơn” khiến Hiểu Khê ngẩn cả người. Quái lạ, anh ta đã bắt đầu học được thói quen quan tâm tới người khác từ lúc nào nhỉ? Đã mười giờ rồi, Hiểu Khê bắt đầu buồn ngủ rũ rượi nhưng cô phát hiện ra một điều là Mục Lưu Băng không có ý định về. Anh ta cứ ngồi yên lặng ở góc nhà, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm màn đêm. Anh ta ngồi mãi như vậy, phăng phắc như một pho tượng. Hiểu Khê ngáp dài, không đành được, phải hỏi: “Anh không về nhà sao?”. Lưu Băng vẫn không quay người lại, đáp trả: “Anh không có nhà”. Hiểu Khê than thầm, không hiểu ăn xong, người anh ta bị sao thế không biết. Cô gượng chống trả cơn buồn ngủ, tìm hiểu nguyên nhân: “Anh không muốn về sao? Chỉ vì chuyện bố anh sao?”. Lưu Băng lần này xoay hẳn người lại, đáp rành rọt: “Anh không có nhà”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]