Chương trước
Chương sau
Chiều tối, Hiểu Khê ngẩn người nhìn ngôi nhà sang trọng trước mặt. Thật là một ngôi nhà to lớn, đẹp đẽ, sang trọng quá! So với Nhà trắng ở Mỹ thật chẳng khác chút nào.
Trước đây, cô đã nghe nói gia đình Đông Hạo Nam là gia đình giàu có bậc nhất trong nước, nắm toàn bộ mạch sống kinh tế của châu Á, thậm chí là của cả thế giới. Nhưng cô thật không ngờ rằng nhà cậu ấy lại to đẹp thế này, chỉ tính từ cửa lớn đến tòa nhà chính màu trắng được thiết kế theo kiểu châu Âu cũng phải mất hai mươi phút xe hơi. Hai bên đường đi vào nhà có vòi phun nước, các hòn non bộ, cây cảnh và những đồ điêu khắc.
Đông Hạo Tuyết dựa đầu vào vai cô, thân mật hỏi: “Sao chị không nói gì hết vậy? Chị mệt sao?”. Hiểu Khê mỉm cười không đáp, theo chân Hạo Tuyết bước vào phòng khách lớn.
Chao ôi! Đúng như một bản sao của cung điện Versace vậy. Hiểu Khê tò mò: “Tiểu Tuyết, nhà em có mấy người vậy?”.
Cô bé nhanh nhẩu đáp: “Ba, mẹ, anh hai và em, tổng cộng bốn người thôi”.
Hiểu Khê ngạc nhiên: “Hả! Chỉ có bốn người mà ở ngôi nhà to lớn thế này sao?”
Đông Hạo Tuyết ngượng ngùng nói: “Chị cũng thấy lãng phí quá, đúng không? Thật ra em cũng không thích ở ngôi nhà lớn như thế này đâu. Ba mẹ em thường xuyên vắng nhà. Anh trai thì nóng tính đến phát khiếp, không thể ở gần được. Trong nhà không có ai để nói chuyện với em cả. Em thực sự thấy căn nhà lạnh lẽo quá, rất tăm tối nữa, như có ma ấy”. Nói đến đây, Hạo Tuyết đột nhiên kinh sợ thét lên một tiếng, như thể đã nhìn thấy một con quỷ không đầu vậy.
Minh Hiểu Khê nhìn cô bé, không khỏi nhịn cười: “Tiểu Tuyết, em không cần dọa chị. Từ trước tới giờ, chị không sợ ma đâu”.
Hạo Tuyết đau khổ giải thích: “Không, không phải, em, em quên mất. Ôi, ôi, sao tôi khổ thế này…!”. Nói xong, cô bé vẫn gào lên thảm thiết, giống như sắp có tai họa đang giáng xuống đầu vậy.
Hiểu Khê sốt ruột hỏi: “Sao thế em?”. Không nói không rằng, Hạo Tuyết kéo tuột cô vào một căn phòng khác.
Trong căn phòng bài trí tuyệt đẹp đó, Đông Hạo Nam mặt mũi buồn xo ngồi dựa lưng vào ghế salon, mắt đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ. Mục Lưu Băng mơ màng nằm ngủ trên một chiếc ghế salon dài, nom y hệt vị thiên sứ buồn phiền u uất. Phong Giản Triệt phong nhã đang ngồi cạnh cửa sổ, lật xem một quyển tranh vẽ.
“Ôi ôi”, Đông Hạo Tuyết vừa bước vào phòng vừa rên rĩ. Đông Hạo Nam quay lại, bực tức hét lên: “Mày làm gì mà hét toáng lên thế?”. Chợt cậu ta nhìn thấy Minh Hiểu Khê, lửa giận bốc lên đùng đùng khiến các sợi gân xanh trên cổ nổi cả lên. Đông Hạo Nam nghiến răng, đứng lên, bỏ ra ngoài.
Phong Giản Triệt ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ mỉm cười: “Hai người đến rồi à? Tiểu Tuyết, xảy ra chuyện gì vậy?”.
Mục Lưu Băng cũng đã tỉnh giấc, chậm rãi ngồi dậy. Đông Hạo Tuyết giống như một đứa trẻ cần được bảo vệ, sà đến bên cạnh Phong Giản Triệt, nũng nịu: “Anh ơi, làm sao bây giờ? Đây là lần đầu tiên em mời chị Hiểu Khê đến nhà ăn cơm. Cả anh và anh Lưu Băng cũng đến cả rồi…”.
Phong Giản Triệt dịu dàng hỏi: “Thì sao nào?”.
Hạo Tuyết ấp úng: “Nhưng em lại quên mất mẹ đã dặn rằng hôm nay mẹ đưa các thợ bếp đến nhà một người bạn giúp họ nấu tiệc. Cho nên…”.
“Cho nên sao?”, Giản Triệt hỏi.
Giọng của Hạo Tuyết như sắp khóc: “Cho nên hôm nay không còn ai nấu cơm cho chúng ta ăn! Mọi người đều đã đói rồi! Làm sao bây giờ?”.
Lúc này, Hiểu Khê mới hiểu ra. Thì ra là vậy, thế mà cô cứ tưởng có chuyện gì nghiêm trọng. Cô cười: “Tiểu Tuyết, không sao đâu, vậy thì hôm nay chị về, lần sau có dịp sẽ tới sau”.
Hạo Tuyết nhăn nhó: “Anh Giản Triệt ơi, giúp em nhé, xin anh đấy!”
Phong Giản Triệt vuốt tóc cô bé, an ủi: “Đừng lo, anh sẽ giúp em”.
Đông Hạo Tuyết nhảy cẫng lên, reo vang: “Hay quá! Anh Triệt đã nhận lời rồi!”.
Giản Triệt nhìn Minh Hiểu Khê, nhẹ nhàng nói: “Em đợi một chút, một lát sẽ có cơm ăn”. Nói xong, anh quay người đi, đi về phía nhà bếp.
Minh Hiểu Khê kéo Hạo Tuyết lại hỏi nhỏ: “Anh Triệt định làm gì vậy?”.
Hạo Tuyết nhìn cô, chớp mắt tinh nghịch: “Hôm nay chị có lộc ăn rồi!”. Vừa nhắc đến cơm, cả hai người đã thấy cồn cào trong bụng. Không để ý tới vẻ mặt của Hiểu Khê, Hạo Tuyết còn say sưa kể lể: “Hai năm trước em đã từng ăn một món do anh Triệt làm. Chà chà, tuyệt lắm cơ. Mãi tới giờ, em vẫn còn nhớ mùi vị ngon lành của nó”.
Minh Hiểu Khê kinh ngạc nhìn Đông Hạo Tuyết, há hốc mồm: “Em… em… để anh Triệt đi nấu ăn à?”.
Hạo Tuyết gật đầu cười: “Đó là đều nhờ phúc của chị đó. Có khách nên anh ấy mới chịu nấu ăn đấy”.
Hiểu Khê không dám tin vào những điều mà mình nghe thấy. Cô lắp bắp hỏi lại: “Anh Triệt biết nấu ăn à?”. Thật không thể tin nổi cậu công tử danh giá và hào hoa phong nhã ấy lại biết nấu ăn.
Hạo Tuyết gật đầu thật mạnh, nhìn về phía Phong Giản Triệt vừa đi khuất với ánh mắt ngưỡng mộ, nói: “Anh Triệt cái gì cũng biết, y như một vị thánh sống vậy”.
Hiểu Khê ngẩn ngơ một hồi, mãi mới cất tiếng được: “Vậy thì chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Hạo Tuyết nhìn Hiểu Khê cười tít mắt rồi nịnh: “Chị Minh, em dẫn chị đi tham quan nhà được không?”
“Không được!”
“Chúng ta đi bơi được không?”
“Không được!”
“Chúng ta đi xem phim được không?”
“Không được!”
“Thế thì… chúng ta làm gì đây?”
Minh Hiểu Khê nhìn cô bé: “Chúng ta đi giúp anh Triệt một tay”.
Đông Hạo Tuyết lắc đầu: “À, không cần đâu…”.
“Tại sao không cần?”, Minh Hiểu Khê lớn tiếng: “Anh Triệt phải nấu nướng cho cả năm người chúng ta. Tại sao chúng ta không thể giúp anh ấy chứ?”.
Hạo Tuyết lùi về phía ghế salon: “Chị không biết gì ư? Anh Triệt giỏi lắm, từ trước đến giờ chẳng cần ai giúp đâu”.
Hiểu Khê lắc đầu, nói với giọng không hài lòng: “Không thể nói thế được, làm người phải có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia chứ. Anh Triệt dù giỏi nhưng chúng ta vẫn phải có trách nhiệm phụ giúp”.
Hạo Tuyết có vẻ sợ Hiểu Khê túm lại, liền cứ lùi mãi và lắc đầu nguây nguẩy: “Không… không cần đâu… em không giúp được gì đâu…”.
Hiểu Khê thất vọng, rồi quay sang nhìn Mục Lưu Băng: “Vậy anh đi giúp anh Giản Triệt nhé!”
Mục Lưu Băng chậm rãi ngước hàng mi dài rợp bóng, ngắm nghía cô như nhìn một người từ hành tinh khác. Chắc hẳn anh ta thấy lời đề nghị của cô khó chiểu hơn cả thuyết tương đối của Einstein nữa.
Minh Hiểu Khê bực bội khi không thấy ai có nhã ý hưởng ứng. Cô dậm chân, kêu to: “Thế thì cũng phải có người nói cho tôi biết là nhà bếp ở đâu chứ?”.
Theo hướng tay chỉ của Hạo Tuyết, cô bước vào nhà bếp. Vừa bước vào cửa, Hiểu Khê đã đứng ngẩn ra nhìn. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào đeo tạp dề nấu ăn mà có thể đẹp trai phong nhã đến như thế.
Phong Giản Triệt đang nấu ăn trong bếp, với tư thế ung dung, cử chỉ nhã nhặn, gương mặt mỉm cười giống như là anh đang hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật đang được chờ đợi nhất trên đời này. Khi phát hiện ra Hiểu Khê đang thẫn người đứng xem mình nấu ăn, lơ mơ như kẻ mộng du, Giản Triệt bèn cười, trêu chọc:
“Em chảy cả nước miếng rồi kìa”.
Hiểu Khê cuống quít lau miệng trong vô thức. Nhưng quái, trên miệng cô làm gì có dính nước gì. Biết anh đang trêu mình, Hiểu Khê mặt đỏ như gấc.
Giản Triệt vẫn tươi cười hỏi: “Em đến giúp anh sao?”.
Hiểu Khê khẽ gật đầu. “Còn mấy người kia đâu?”, anh hỏi tiếp.
Hiểu Khê lúng túng đáp: “À… họ… đều có việc rất quan trọng phải làm… nên không thể đi được… “.
Giản Triệt cười phá lên: “Hiểu Khê, em đừng nói tốt cho bọn họ nữa. Anh chơi với họ bấy lâu, lẽ nào lại không hiểu tính của họ sao?”. Kẻ nói dối xấu hổ cúi gằm mặt.
Phong Giản Triệt vừa rửa cà chua, vừa hỏi: “Em có thể giúp anh gì nào? Em biết làm gì đây?”.
Hiểu Khê hăng hái bước lên phía trước, nhanh nhẩu: “Việc gì em cũng làm được, cái này để em rửa cho!”, rồi xắn tay áo lên, tranh rửa. Trong lúc vội vàng, cô đã chạm phải tay của Giản Triệt. Hiểu Khê lại đờ người ra. Thật ấm áp… Thật êm dịu… Cứ như một luồng điện chạy qua… Mình làm sao thế này, Hiểu Khê hoảng hốt, rồi ra sức lấy tay đánh mạnh lên đầu mình.
Giản Triệt vội vã đặt các thứ trong tay lại, nhẹ nhàng vuốt lên đầu Hiểu Khê: “Ngốc ạ! Làm gì mà phải đánh mình mạnh như thế chứ? Có đau lắm không?”.
Bàn tay của anh thật thần diệu, chạm tới đâu, vết đau dịu hẳn đến đó. Đầu của Hiểu Khê chợt thư thái lạ thường, chưa bao giờ cô cảm thấy dễ chịu đến vậy. “Thôi, không được nghĩ ngợi lung tung”, cô dùng toàn bộ sức mạnh của mình nhắc nhở chính mình và buột miệng nói ra câu đầu tiên mà cô có thể nghĩ ra: “Làm gì vậy?”
“Hả?”, Giản Triệt ngạc nhiên hỏi lại.
Hiểu Khê lúng túng, nói lảng sang chuyện khác: “Không. Em…ý em là… anh muốn làm món gì cho buổi tối nay?”.
Giản Triệt thích thú nhìn cô: “Em có ý kiến gì hay không? Nếu không, em giúp anh làm vài món, được chứ?”.
Hiểu Khê nghĩ thầm, chết thật, chả lẽ lại từ chối. Nhưng rồi cô hít một hơi thật sâu, vì bạn bè đành dốc hết sức mình vậy, cô đáp: “Được!”, rồi hăm hở lao vào đống thức ăn.
Trong phòng ăn, Đông Hạo Tuyết vui mừng reo vang trước các dĩa thức ăn đầy ứ hự: “Trời ơi, bữa tối nhiều món quá, em hoa hết mắt đây này. Em phải nếm hết mới được”. Rồi không đợi ai gắp mời trước, Hạo Tuyết bắt đầu nếm lần lượt từng món:
“Món cá chưng của anh Triệt ngon lắm!... Món bánh xếp nhân tôm, chà… mùi vị ngon tuyệt”. Hiểu Khê mắt sáng lên nghe cô bé bình phẩm. Hạo Tuyết nhai thật kỹ món thứ ba, chụt chụt lưỡi, ra chiều ưng ý lắm, tấm tắc: “Tuyệt vời… món gà xào ớt này không cay lắm, rất ngon. Màu sắc phối hợp thật bắt mắt, kết hợp đủ các hương vị… anh Triệt giỏi quá!”
Phong Giản Triệt nhìn về phía Minh Hiểu Khê, cười: “Không phải anh làm đâu. Đầu bếp làm món này là Hiểu Khê”.
Hạo Tuyết ngạc nhiên nhìn Hiểu Khê: “Chị Hiểu Khê làm món này sao?”.
Hiểu Khê cười ngượng ngùng: “Ừ”.
Hạo Tuyết lại toét miệng ra cười: “Lần đầu tiên mời chị đến ăn cơm, lại làm chị phải xuống bếp… Nhưng đúng là chị làm đồ ăn rất ngon. Thịt rất mềm…”.
“Sụ… sụ…”. Một tràng ho dài đã cắt ngang cuộc nói chuyện giữa họ. Tất cả đều ngừng nói chuyện và bình phẩm, quay ra nhìn. Thì ra là Mục Lưu Băng đang ho sặc sụa, khuôn mặt trắng trẻo của anh ta đỏ bừng. Thật kỳ lạ, ngay cả khi ho, anh ta cũng rất đẹp trai, thật không hổ danh là chàng trai đẹp nhất Quang Du. Tiếng ho của Mục Lưu Băng càng lúc càng dữ dội hơn. Hiểu Khê càng lo lắng. Không biết anh ta hóc phải thứ gì trong đồ ăn nhỉ?
Giản Triệt đưa một ly nước ấm cho Lưu Băng, rồi đưa tiếp một cái bánh gatô, vỗ vào lưng anh ta, nói: “Lưu Băng, ăn miếng bánh này vào sẽ đỡ ngay”.
Hạo Tuyết cũng cắn tay, giọng rất ân hận: “Chà, lúc nãy chỉ lo khen món này ngon, quên mất không nói cho anh Lưu Băng biết là món này rất cay”.
Hiểu Khê băn khoăn hỏi: “Lưu Băng không ăn được cay sao?”.
Hạo Tuyết lại lanh chanh đáp thay: “Bao tử của anh ấy có vấn đề, rất dị ứng với những món cay, chỉ ăn một chút cũng không được”.
Thấy dáng vẻ nhăn nhó, đau khổ của Lưu Băng, Hiểu Khê thấy lòng mình như bị cào xé khổ sở. Cô áy náy nói: “Anh Lưu Băng, thành thực xin lỗi anh, em không biết anh không ăn được cay”.
Lưu Băng vẫn ho sù sụ, mặt mũi đỏ gay, không thèm đếm xỉa đến vẻ thành khẩn của cô, chỉ buông ra một câu: “Tránh ra!”.
Hiểu Khê buồn bã, lặng lẽ bỏ ra khỏi phòng ăn, đi ra vườn hoa nhà họ Đông.
Trời đêm thật yên tĩnh, cảnh trong vườn thật đẹp, nhưng lúc này Hiểu Khê không còn lòng dạ nào để ngắm cảnh. Bỗng nhiên, một bóng ai nhẹ nhàng đến bên cạnh cô. Một hơi thở thân thiết gẫn gũi… Có phải là Phong Giản Triệt? Cô ngạc nhiên quay đầu lại. Quả đúng là anh ấy.
Phong Giản Triệt đứng dưới ánh trăng trông thật thanh thoát, nụ cười của anh mới thánh thiện làm sao. Hiểu Khê sốt ruột hỏi: “Anh Lưu Băng đỡ chút nào chưa?”
Giản Triệt nhẹ nhàng đáp: “Đỡ nhiều rồi, Tiểu Tuyết đang chăm sóc cậu ấy”. Tới lúc này, Hiểu Khê mới thở phào nhẹ nhõm. Giản Triệt nói: “Em không cần phải áy náy như thế. Cũng vì em không biết dạ dày cậu ấy có vấn đề nên mới làm món ăn cay. Anh biết nhưng lại quên nhắc em. Người nên nhận trách nhiệm phải là anh mới đúng”.
Hiểu Khê nghe xong, mặt mũi tươi cười hớn hở, nói: “Cảm ơn anh. Em thật ngại quá!”.
Giản Triệt dặn thêm: “Em đừng để bụng những lời nói của Lưu Băng. Từ nhỏ đến giờ, cậu ấy đã quen nói năng như vậy. Thật ra không có ác ý gì đâu. Tiếp xúc lâu ngày, em sẽ hiểu cậu ấy thôi…”. Đột nhiên, Giản Triệt phóng tầm mắt ra xa, nói thêm: “Cả Hạo Nam nữa… cậu ấy thực ra cũng không xấu như em nghĩ đâu…”.
Hiểu Khê nhìn theo ánh mắt của Giản Triệt, thấy thấp thoáng bóng một thiếu niên bên hồ bơi. “Hạo Nam chưa ăn cơm, chắc bây giờ cậu ấy đói lắm…”. Giản Triệt lẩm bẩm nói: “Một cái bánh gatô, có lẽ được…”.
Nước trong hồ bơi lấp lánh. Đông Hạo Nam vừa lên bờ, đang lau người bằng một chiếc khăn lông lớn màu xanh. Minh Hiểu Khê đã đứng trên bờ từ lúc nào, đang tò mò ngắm anh. Thật ra từ lúc gặp Hạo Nam đến giờ, Hiểu Khê không đánh nhau thì cũng cãi nhau, chưa hề có cơ hội ngắm nghía anh kỹ.
Lần này, cô không khỏi thừa nhận Đông Hạo Nam rất đẹp trai. Dáng vẻ cao ráo, cơ bắp cuồn cuộn (nhất là khi chỉ mặc quần bơi thì càng thấy rõ hơn),mặt mũi thanh tú, thân thể tráng kiện, hừng hực sức sống, các đường nét trên cơ thể anh giống như được các nhà điêu khắc gọt dũa hết sức tỉ mỉ, không hề có một khiếm khuyết nào. Đôi môi đỏ mọng lấp lánh, nếu sử dụng những từ ngữ mà các tiểu thuyết thường dùng thì đó là một chàng trai vô cùng “gợi cảm”. Nhưng, Minh Hiểu Khê nghĩ, tính cách của anh ta quá tồi, nhất là… nhất là khi mặt đằng đằng sát khí, mắt long sòng sọc giận dữ…
Hiểu Khê vừa nghĩ tới, Hạo Nam đã nhìn thấy cô, liền giận dữ ném chiếc khăn xuống đất, quát lớn: Cô ra đây làm gì?”.
Lửa giận trong người Hiểu Khê lại bùng lên, song cô cố ghìm câu rủa thầm trong bụng: “Đồ mất lịch sự!”.
Hạo Nam liếc xéo cô, gằn giọng hỏi tiếp: “Cô lại muốn gây chuyện sao?”.
Hiểu Khê lắc đầu, nhún vai, nhẹ nhàng đáp: “Anh không thấy tôi nhịn suốt nãy giờ sao? Vả lại tôi chưa nhường ai như nhường anh đâu đấy!”
Hạo Nam giọng đầy khiêu khích: “Thật sao? Tôi đâu cần cô nhịn và nhường? Chúng ta thử xem sao?”.
Hiểu Khê cười thầm. Đúng là một gã điếc không sợ súng. Nếu anh ta biết được cô là quán quân thiếu niên của giải võ thuật toàn quốc, không biết thái độ sẽ ra sao nhỉ? Hiểu Khê nhìn xuống tay, chợt nhận ra mình đang bê một đĩa bánh gatô do Giản Triệt nướng. Cô sực nhớ ra mục đích tới tìm Hạo Nam.
Cô đỏ bừng mặt, giơ tay ngăn Hạo Nam lại: “Khoan đã”. Hạo Nam đang giơ tay định ra đòn chợt khựng lại, ngần ngừ. Anh ta đang nghi ngờ cô giở trò gì đó. Hiểu Khê từ tốn nói: “Đông Hạo Nam! Tôi… tôi đến đây không phải để đánh nhau với anh đâu…. Tôi đến đây… vì… muốn đem bánh tới cho anh”. Nói xong cô chìa đĩa bánh thơm phức ra. Hạo Nam kinh ngạc hết nhìn đĩa bánh lại nhìn Hiểu Khê.
Hiểu Khê ấp a ấp úng thanh minh: “Anh Triệt nói anh không xấu như tôi nghĩ, nên tôi… tôi tin anh Triệt”. “Vả lại…”, cô nói tiếp, “Tôi thấy anh cũng chưa làm việc gì cực kỳ xấu xa… Tất nhiên… anh có ném bánh kem vào mặt phụ nữ, lại bạo lực với em gái. Thật không hay”. Hiểu Khê nuốt nước bọt, trống ngực đánh liên hồi vì căng thẳng, song cũng gắng bình tĩnh lại: “Tất nhiên… việc tôi hất rác lên đầu anh, tát anh trước đám đông cũng không đúng… Có điều… cũng do anh… Thôi bỏ qua nhé. Dù sao thì…”.
Đông Hạo Nam không đủ kiên nhẫn để nghe Hiểu Khê nói hết, liền cắt ngang lời cô: “Rốt cuộc cô muốn giở trò gì đây?”.
Hiểu Khê bĩu môi, kêu to: “Trời ơi, nói mãi mà không hiểu sao. Tôi không có giở trò gì cả… Tôi… tới để giảng hòa”.
Hạo Nam ngẩn người ra một lúc, rồi cười phá lên. Đoạn anh ta nghiêm mặt nhìn Hiểu Khê, nhao báng nói: “Cô tưởng tôi là thằng ngu nhất thiên hạ sao? Tưởng tôi mắc lừa cô sao? Nằm mơ đi!”.
Hiểu Khê quả rất thành công khi cố nén giận, khẽ khàng đặt đĩa bánh lên bàn, bình tĩnh nói: “Tôi đã rất thiện ý rồi nhé! Anh muốn làm gì thì làm. Còn chỗ bánh này, ăn hay không thì tùy anh”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.