Canh được hâm nóng trong nồi tỏa ra hương vị ấm áp, là canh xương hầm cậu nấu từ sáng sớm, cả phòng đều là hơi nóng và mùi thức ăn, nhìn Lãnh Lâm đi ra khỏi phòng sách ngồi đọc báo ở phòng khách, giờ phút này, Minh Tư mới có cảm giác giống như là nhà, nhưng một góc trong cõi lòng luôn cảm thấy trống rỗng, làm sao để lấp đầy, hoặc là nên lấp đầy như thế nào, cậu cũng không biết.
Minh Tư bưng chén canh đặt xuống trước mặt Lãnh Lâm, “Vừa đúng độ, anh uống liền đi!”
“Ừ.” Ánh mắt của Lãnh Lâm hoàn toàn đặt trên tờ báo, bưng lên chén canh khẽ nhấp một ngụm, liền bỏ sang một bên, Minh Tư đã quen với thái độ lạnh lùng của người này đối với mình, nhưng dù có quen, thì lòng vẫn sẽ đau.
Hôm nay Lãnh Lâm ở nhà lâu hơn mọi khi một chút, nhưng đến hai giờ chiều vẫn thay đổi quần áo đi ra ngoài, Minh Tư nhìn đồng hồ treo tường chuyển động ‘tích tắc’ không ngừng trở thành bầu bạn duy nhất trong ‘sinh mạng’ của cậu, suy nghĩ ngổn ngang trăm mối, cuối cùng bị cú điện thoại ‘cầu cứu’ của Tiêu Viễn cắt đứt.
“Minh Tư, giúp mình một chuyện.”
Tiêu Viễn mỗi lần khẩn cầu như thế, nhất định là văn kiện đột ngột phát sinh cần phiên dịch, hơn nữa còn là loại vô cùng khẩn cấp, đối với người bạn này, Minh Tư vĩnh viễn đều là giúp được liền giúp, “Cậu chuyển bản thảo đến hộp thư của mình, lúc nào thì cần?”
“Mười giờ sáng mai.” Nhận được trợ giúp, Tiêu Viễn vừa cao hứng vừa không quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nhu-than-tu/202951/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.