Sở Khanh Hàm đã rời đi tám tiếng, Minh Tư lâu rồi không có trải qua cảm giác cô độc, lần đầu tiên cảm thấy căn nhà không lớn này có chút trống trải dọa người, cảm giác cô độc làm bạn mỗi ngày khi còn sống chung với Lãnh Lâm cũng không giống như lúc này đây, mang theo một loại nhớ nhung.
Mỉm cười thở dài, đóng kỹ toàn bộ cửa sổ, Minh Tư thay quần áo ngủ nằm trên giường, mở lên ngọn đèn bàn ấm áp, đảo qua mớ sách mới mua hôm nay, điện thoại di động bên cạnh chợt vang lên ong ong. Cầm lên điện thoại, nhìn tên hiện ra trên màn hình, Minh Tư liền mỉm cười dịu dàng, “Khanh Hàm.”
“Ừm.” Nam nhân đầu bên kia, thanh âm vẫn không phập phồng, nhưng Minh Tư có thể tưởng tượng được ánh mắt của hắn, ôn nhu như nắng ấm.
Minh Tư dựa vào đầu giường, trên mặt mang theo ý cười, “Em xem dự báo thời tiết, thấy nói nhiệt độ mấy ngày nay sẽ hạ thấp, anh mặc nhiều quần áo một chút.”
“Ừm.” Dừng lại mấy giây, thanh âm Sở Khanh Hàm lại vang lên lần nữa, so với lúc nãy càng thêm ôn nhu, “Minh Tư.”
Sở Khanh Hàm không có nhiều ngôn từ, cho nên không giống người yêu bình thường mà nói lời ngon tiếng ngọt, cho dù một câu ‘Anh yêu em’ cũng chưa từng nói qua, nhưng mỗi lần Sở Khanh Hàm dốc hết tâm tình mà gọi tên cậu, Minh Tư liền cảm thấy hạnh phúc hơn bất kỳ lời nói hoa mỹ nào, bởi vì điều quan trọng nhất không phải lời nói, mà là tình cảm trong lời nói.
Cho nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nhu-than-tu/1307720/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.