Ngày Dương Du Minh quay về từ quê nhà của Hạ Tinh Trình mới qua mùng 1 Tết, cảm giác duy nhất khi về đến nhà chính là quạnh quẽ. 
Ngôi nhà quá lớn, nên cảm thấy chỗ nào cũng đều vắng vẻ. Đến tối, đa số mấy căn phòng đều không bật đèn, nhìn vào chỉ là một mảnh tối đen như mực. 
Buổi chiều hắn đi một chuyến tới siêu thị, cầm nguyên liệu nấu ăn cần cho bữa tối để ở phòng bếp, còn lại thì cất hết vào tủ lạnh. 
Rồi mãi cho đến trước giờ cơm tối, hắn đều ở trong phòng bếp nấu bữa tối cho một mình hắn, cả căn nhà rộng lớn ngoài phòng bếp ra, những chỗ khác đều chẳng có chút tiếng động nào. 
Hắn cảm thấy quá yên tĩnh. Hồi trước lúc sống ở đây một mình sẽ không cảm thấy như vậy, nhưng một khi đã quen với việc trong nhà có thêm một người, nếu người đó rời đi sẽ làm người ta cảm thấy quạnh quẽ đến mức khó chịu. 
Bữa tối đã nấu xong, Dương Du Minh ngồi ở bàn ăn hình chữ nhật ở trong phòng ăn, vừa ăn cơm vừa xem kịch bản. Đây là quyển kịch bản cuối cùng mà hắn có, cho đến giờ hắn vẫn chưa nhìn thấy một nhân vật nào làm mình thỏa mãn. Nếu như không có sự lựa chọn nào tốt, hắn thà không đóng phim mà ở nhà nghỉ ngơi. 
Ăn cơm xong, Dương Du Minh tới phòng bếp rửa chén. Hắn đứng bên cạnh bệ nước, xắn tay áo lên, cánh tay của hắn được bao phủ bởi những cơ bắp tuyệt đẹp, mạch máu trên cổ tay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nhat-tinh-trinh/3620383/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.