Người bán son phấn rong nói, Trịnh gia kế thừa Từ Châu, cũng có chút công sức, tuy không có người đảm nhiệm chức quan ở trong triều, nhưng lại cực kỳ giàu có. Tại Kiến Khang xem như xưng bá một phương, thường bắt nạt những kẻ yếu, nghèo. Triều đình luôn đối với người trong giang hồ mắt nhắm mắt mở cho qua, Trịnh gia lại có tiền, tự nhiên không có người quản thúc.
“Ta thấy không đúng, Giang Đông nhân sĩ võ lâm nhiều vô kể, vì sao không có ai đứng ra!” Từ Giang Bắc chạy nạn đến nơi đây người bán hàng rong căm giận nói.
Ta đối hắn hảo cảm tự nhiên nảy sinh, một hơi mua ba hộp son phấn, hắn nhất thời cười không khép miệng được.
Đem son phấn thu vào trong lòng, ta nghĩ, đi cướp bảo bối ấy, sau đó tại đại hội võ lâm khoe khoang một phen, kiêu ngạo nói: “Có bản lĩnh thì tới cướp, Noãn tâm châu hiện tại trong tay Chiến Thanh Hoằng ta!”
Thực là cực kỳ có khí thế, có thể diện, chỉ sợ Chiến gia không nổi danh không được rồi.
Tiểu Lam có chút lo lắng cho hành động này của ta, nhưng võ công của nàng cùng ta kém rất xa nếu đi cùng cũng chỉ biết tăng thêm cản trở, nên đành căm giận ở lại phòng trọ.
Trăng ở Kiến Khang thật là sáng, so với ở nhà không giống nhau. Tựa hồ như đối với người càng gần, khiến cho con người nhìn vào trong lòng lại sinh ra cảm giác cực kỳ buồn phiền.
Trên mặt ta bịt một tấm lụa đen, mái tóc dài buộc lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nguyet-tung-chieu-giang-dong-han/2242846/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.